Làm Đại Sư Huyền Học, Thiên Kim Thật Thẳng Tay Xé Kịch Bản
A
2024-11-23 16:29:01
Thẩm Hành Chu khẽ đáp.
Tống Miểu Miểu khẽ cười: "Vậy Thẩm Đường Khê hẳn cũng đã biết mình không phải con ruột rồi nhỉ?”
“Sao em lại hỏi vậy?”
“Anh không thấy à? Cô ấy đối xử với anh rất khác lạ." Tống Miểu Miểu nhìn anh, có chút bực bội.
“Vậy sao? Anh không để ý lắm, cô ấy dù sao cũng là em gái của anh.”
“Giờ thì anh có hai cô em gái rồi.” Tống Miểu Miểu cười nói.
“Người ta đang gọi em kìa.” Thẩm Hành Chu nhắc nhở.
Nhìn theo hướng chỉ tay của anh ta, quả nhiên thấy nhóm bạn mình đứng cách đó không xa, Tống Miểu Miểu mỉm cười: "Em qua đó nhé.”
Thẩm Hành Chu gật đầu, nhìn theo cô ta rời đi. Đợi khi cô ta khuất bóng, anh ta uống một ngụm nước trái cây rồi hướng ánh mắt về phía sân khấu, nơi Thẩm Phất Du đang đứng.
Vừa đúng lúc, Thẩm Phất Du cũng nhìn về phía anh ta. Hai ánh mắt chạm nhau, Thẩm Phất Du mỉm cười nhìn anh ta khiến Thẩm Hành Chu hơi cau mày.
Không hiểu sao, mỗi lần đối diện với Thẩm Phất Du, anh ta lại cảm thấy bất an.
Vì chuyện cô nói về tai họa, mẹ anh ta đã viện cớ không khỏe nên không dám đến đây hôm nay.
Anh ta đã cho người điều tra quá khứ của Thẩm Phất Du, chỉ biết rằng cô được một đạo sĩ thích nuôi trẻ mồ côi nhận nuôi, ngoài ra không có thông tin gì khác.
Nếu có tài giỏi thật sự, thì chắc hẳn không chỉ dừng lại ở việc làm lễ cầu siêu hay bày sạp bói toán trong dịp lễ tết. Chẳng qua là học được chút kiến thức cơ bản để lừa người mà thôi.
Nếu thực sự là cao nhân, lẽ nào lại không ai biết tiếng?
Dù vậy, Thẩm Hành Chu vẫn không an tâm hoàn toàn.
Đối với một người khiến anh ta bất an, cách tốt nhất là khiến người đó biến mất.
Vấn đề là, Thẩm Phất Du là một người sống sờ sờ, động đến cô không dễ dàng vì thân phận của cô.
Không có ý định nán lại lâu, anh ta định lấy lý do sức khỏe để rời đi thì ở đằng kia đã có chuyện xảy ra.
Tống Miểu Miểu đã làm đổ nước trái cây lên váy Thẩm Đường Khê.
“Xin lỗi, mình không cố ý.” Tống Miểu Miểu cắn môi, đôi mắt ngân ngấn nước, khiến ai không biết chuyện đều phải thấy thương cảm.
Thẩm Đường Khê nhìn vết bẩn lớn trên váy rồi nhìn biểu cảm đáng thương của Tống Miểu Miểu. Cơn giận bùng lên ngay lập tức.
Rõ ràng người sai là Tống Miểu Miểu, nhưng cô ta lại làm ra vẻ nạn nhân yếu đuối, khiến Thẩm Đường Khê không khỏi tức giận.
Ngay khi Thẩm Đường Khê chuẩn bị lên tiếng chất vấn, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô.
“Tiểu Khê, đi vào phòng thay đồ trước đi." Giọng Thẩm Phất Du dịu dàng vang lên.
Nghe thấy tiếng của Thẩm Phất Du, Thẩm Đường Khê bừng tỉnh, cảm giác khó chịu lại xuất hiện.
Vốn dĩ cô cho rằng cảm giác này chỉ xuất hiện với Thẩm Hành Chu, không ngờ ngay cả Tống Miểu Miểu cũng khiến cô cảm thấy như vậy.
Nhìn Thẩm Phất Du thấy cô ấy khẽ gật đầu, Thẩm Đường Khê mới đi về phía cầu thang.
Tống Miểu Miểu thấy Thẩm Đường Khê đi rồi, quay sang nhìn Thẩm Phất Du với nụ cười cảm kích: "Chị là chị của Thẩm Đường Khê đúng không? Thật sự cảm ơn chị vừa rồi.”
“Cảm ơn tôi?” Thẩm Phất Du nhướng mày nhìn cô ta.
“Phải, cảm ơn chị đã giúp tôi tránh khỏi tình huống khó xử. Chị không biết đấy, vừa rồi tôi sợ muốn chết. Cái váy đắt tiền như thế, tôi chắc chắn không có tiền để đền bù.”
Tống Miểu Miểu sững người, vì lỡ nói ra suy nghĩ thật của mình.
Thẩm Phất Du mỉm cười: "Vì không đền nổi nên dù có làm sai cũng phải tỏ ra là kẻ đáng thương?”
Cô đảo mắt nhìn xung quanh, nói tiếp: "Cũng tài tình thật, không ít người đã để cô dắt mũi rồi.”
Những người vừa thương cảm cho Tống Miểu Miểu giờ đều quay mặt đi vì thấy xấu hổ. Họ bị vẻ đáng thương của cô gái nhỏ làm lu mờ lý trí mà quên mất việc ai là người gây ra lỗi lầm.
Tống Miểu Miểu khẽ cười: "Vậy Thẩm Đường Khê hẳn cũng đã biết mình không phải con ruột rồi nhỉ?”
“Sao em lại hỏi vậy?”
“Anh không thấy à? Cô ấy đối xử với anh rất khác lạ." Tống Miểu Miểu nhìn anh, có chút bực bội.
“Vậy sao? Anh không để ý lắm, cô ấy dù sao cũng là em gái của anh.”
“Giờ thì anh có hai cô em gái rồi.” Tống Miểu Miểu cười nói.
“Người ta đang gọi em kìa.” Thẩm Hành Chu nhắc nhở.
Nhìn theo hướng chỉ tay của anh ta, quả nhiên thấy nhóm bạn mình đứng cách đó không xa, Tống Miểu Miểu mỉm cười: "Em qua đó nhé.”
Thẩm Hành Chu gật đầu, nhìn theo cô ta rời đi. Đợi khi cô ta khuất bóng, anh ta uống một ngụm nước trái cây rồi hướng ánh mắt về phía sân khấu, nơi Thẩm Phất Du đang đứng.
Vừa đúng lúc, Thẩm Phất Du cũng nhìn về phía anh ta. Hai ánh mắt chạm nhau, Thẩm Phất Du mỉm cười nhìn anh ta khiến Thẩm Hành Chu hơi cau mày.
Không hiểu sao, mỗi lần đối diện với Thẩm Phất Du, anh ta lại cảm thấy bất an.
Vì chuyện cô nói về tai họa, mẹ anh ta đã viện cớ không khỏe nên không dám đến đây hôm nay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta đã cho người điều tra quá khứ của Thẩm Phất Du, chỉ biết rằng cô được một đạo sĩ thích nuôi trẻ mồ côi nhận nuôi, ngoài ra không có thông tin gì khác.
Nếu có tài giỏi thật sự, thì chắc hẳn không chỉ dừng lại ở việc làm lễ cầu siêu hay bày sạp bói toán trong dịp lễ tết. Chẳng qua là học được chút kiến thức cơ bản để lừa người mà thôi.
Nếu thực sự là cao nhân, lẽ nào lại không ai biết tiếng?
Dù vậy, Thẩm Hành Chu vẫn không an tâm hoàn toàn.
Đối với một người khiến anh ta bất an, cách tốt nhất là khiến người đó biến mất.
Vấn đề là, Thẩm Phất Du là một người sống sờ sờ, động đến cô không dễ dàng vì thân phận của cô.
Không có ý định nán lại lâu, anh ta định lấy lý do sức khỏe để rời đi thì ở đằng kia đã có chuyện xảy ra.
Tống Miểu Miểu đã làm đổ nước trái cây lên váy Thẩm Đường Khê.
“Xin lỗi, mình không cố ý.” Tống Miểu Miểu cắn môi, đôi mắt ngân ngấn nước, khiến ai không biết chuyện đều phải thấy thương cảm.
Thẩm Đường Khê nhìn vết bẩn lớn trên váy rồi nhìn biểu cảm đáng thương của Tống Miểu Miểu. Cơn giận bùng lên ngay lập tức.
Rõ ràng người sai là Tống Miểu Miểu, nhưng cô ta lại làm ra vẻ nạn nhân yếu đuối, khiến Thẩm Đường Khê không khỏi tức giận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay khi Thẩm Đường Khê chuẩn bị lên tiếng chất vấn, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô.
“Tiểu Khê, đi vào phòng thay đồ trước đi." Giọng Thẩm Phất Du dịu dàng vang lên.
Nghe thấy tiếng của Thẩm Phất Du, Thẩm Đường Khê bừng tỉnh, cảm giác khó chịu lại xuất hiện.
Vốn dĩ cô cho rằng cảm giác này chỉ xuất hiện với Thẩm Hành Chu, không ngờ ngay cả Tống Miểu Miểu cũng khiến cô cảm thấy như vậy.
Nhìn Thẩm Phất Du thấy cô ấy khẽ gật đầu, Thẩm Đường Khê mới đi về phía cầu thang.
Tống Miểu Miểu thấy Thẩm Đường Khê đi rồi, quay sang nhìn Thẩm Phất Du với nụ cười cảm kích: "Chị là chị của Thẩm Đường Khê đúng không? Thật sự cảm ơn chị vừa rồi.”
“Cảm ơn tôi?” Thẩm Phất Du nhướng mày nhìn cô ta.
“Phải, cảm ơn chị đã giúp tôi tránh khỏi tình huống khó xử. Chị không biết đấy, vừa rồi tôi sợ muốn chết. Cái váy đắt tiền như thế, tôi chắc chắn không có tiền để đền bù.”
Tống Miểu Miểu sững người, vì lỡ nói ra suy nghĩ thật của mình.
Thẩm Phất Du mỉm cười: "Vì không đền nổi nên dù có làm sai cũng phải tỏ ra là kẻ đáng thương?”
Cô đảo mắt nhìn xung quanh, nói tiếp: "Cũng tài tình thật, không ít người đã để cô dắt mũi rồi.”
Những người vừa thương cảm cho Tống Miểu Miểu giờ đều quay mặt đi vì thấy xấu hổ. Họ bị vẻ đáng thương của cô gái nhỏ làm lu mờ lý trí mà quên mất việc ai là người gây ra lỗi lầm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro