Làm Đại Sư Huyền Học, Thiên Kim Thật Thẳng Tay Xé Kịch Bản
A
2024-11-19 10:27:12
May là khi đối diện với nữ chính, Thẩm Đường Khê vẫn giữ được lý trí, dù đôi lúc có hành động thiếu suy nghĩ.
Phương Sơ Đình đang vui vẻ trò chuyện với mọi người, thấy cô bạn Khổng Chỉ Nhược ngồi thu mình trong góc, không trò chuyện với ai bèn gọi cô vài lần.
“Chỉ Nhược, cậu sao thế?”
Gọi vài lần, Khổng Chỉ Nhược mới giật mình, nở một nụ cười yếu ớt, rồi dịu dàng nói: "Mình không sao.”
Nhìn thái độ của bạn, Phương Sơ Đình càng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Từ nhỏ hai người đã chơi chung, chỉ khi vào đại học mới ít gặp. Kể cả như vậy thì thi thoảng cũng nhắn tin hỏi thăm nhau.
Khổng Chỉ Nhược gần đây có bạn trai nên không còn nhắn tin với cô thường xuyên, thậm chí tin nhắn gửi qua cũng hồi âm rất chậm, hỏi ra thì bảo quên mất.
Cô thấy bạn mình khác hẳn ngày trước, yêu đương không đến mức khiến người ta như mất hồn thế này.
Những người khác cũng nhận ra sự khác thường của Khổng Chỉ Nhược: "Chỉ Nhược chị không sao chứ?”
Thẩm Phất Du nhìn qua, quan sát một lúc rồi thu hồi ánh mắt.
Động tác của cô không qua mắt được Thẩm Đường Khê.
“Chị, có chuyện gì vậy?”
Thẩm Phất Du nhìn thoáng qua cổ tay Khổng Chỉ Nhược, Thẩm Đường Khê cũng nhìn theo. Trên cổ tay Khổng Chỉ Nhược có một sợi dây đỏ đơn giản, trông chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng chỉ nhìn thoáng qua, Thẩm Đường Khê liền quay mặt đi, trong lòng không khỏi lẩm bẩm. Chị cô là cao nhân, nếu đã ra dấu hiệu này, chắc chắn dây đeo tay của Khổng Chỉ Nhược có vấn đề.
Không biết nên nói gì, Thẩm Đường Khê nhìn mọi người trò chuyện với Khổng Chỉ Nhược, còn cô chỉ cúi đầu xoay xoay sợi dây tay trên cổ tay mình, dần dần không ai hỏi han gì nữa.
Phương Sơ Đình thấy vậy không khỏi bực bội. Yêu đương gì mà khiến bản thân đến nỗi này?
Trước đây cô cũng từng yêu, nhưng chia tay chỉ sau một tháng vì không hợp. Đối với gia đình như họ, cuối cùng vẫn phải tìm người môn đăng hộ đối.
Trong khi đó, cuộc trò chuyện giữa các phu nhân dĩ nhiên không tránh khỏi đề tài con cái, đặc biệt là Thẩm Phất Du. Bạn của Lâm Dung, Chu Anh, cũng cảm thấy bất ngờ khi thấy bạn mình nhiệt tình với Thẩm gia như vậy.
Bà và Lâm Dung là bạn thân, con gái hai người cũng chơi với nhau từ nhỏ, nhưng chưa từng thấy Lâm Dung tỏ ra niềm nở với ai đến thế.
Nhắc đến chuyện con cái, Chu Anh lại cảm thấy phiền lòng khi nghĩ đến con gái Khổng Chỉ Nhược. Gần đây cô con gái dường như thay đổi hẳn, không còn hoạt bát như trước, ít nói chuyện với người nhà hơn.
Ban đầu bà nghĩ do con lớn nên có tâm sự riêng, nhưng càng nhìn càng thấy không giống.
Lâm Dung biết chuyện này liền bảo bà có quen một vị cao nhân, có thể nhờ vị đó xem giúp, nên hôm nay bà mới đưa con gái đến.
Chẳng qua chỉ là một buổi trà, chứ có cao nhân nào ở đây đâu, không hiểu bạn bà đang bày trò gì.
Nghĩ đến con gái nhìn thấy bạn thân Phương Sơ Đình tình hình có thể tốt hơn nên bà dần thả lỏng.
Bà đến sớm, nói qua tình hình với Lâm Dung, còn nghi học không biết là cao nhân nào, Lâm Dung ra vẻ thần bí nói: “Cao nhân một lát nữa sẽ tới, tôi nói trước với bà là cao nhân còn ít tuổi, lát nữa bà đừng vô lễ với cao nhân đấy.”
Lâm Dung nhớ đến chồng mình trước đây chẳng phải cũng vì cao nhân nhìn nhỏ tuổi mà nghi ngờ cô ấy. Nếu không phải bà kiên trì thì sao ông ấy biết được bên trong công ty xảy ra vấn đề.
Không đợi Chu Anh suy nghĩ thêm về câu nói của Lâm Dung có ý gì thì có người đến. Lâm Dung không nói gì thêm nữa nhưng trong lòng bà đã nhớ kỹ chuyện này.
Thời gian không còn sớm, mọi người đều chuẩn bị trở về.
Phương Sơ Đình đang vui vẻ trò chuyện với mọi người, thấy cô bạn Khổng Chỉ Nhược ngồi thu mình trong góc, không trò chuyện với ai bèn gọi cô vài lần.
“Chỉ Nhược, cậu sao thế?”
Gọi vài lần, Khổng Chỉ Nhược mới giật mình, nở một nụ cười yếu ớt, rồi dịu dàng nói: "Mình không sao.”
Nhìn thái độ của bạn, Phương Sơ Đình càng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Từ nhỏ hai người đã chơi chung, chỉ khi vào đại học mới ít gặp. Kể cả như vậy thì thi thoảng cũng nhắn tin hỏi thăm nhau.
Khổng Chỉ Nhược gần đây có bạn trai nên không còn nhắn tin với cô thường xuyên, thậm chí tin nhắn gửi qua cũng hồi âm rất chậm, hỏi ra thì bảo quên mất.
Cô thấy bạn mình khác hẳn ngày trước, yêu đương không đến mức khiến người ta như mất hồn thế này.
Những người khác cũng nhận ra sự khác thường của Khổng Chỉ Nhược: "Chỉ Nhược chị không sao chứ?”
Thẩm Phất Du nhìn qua, quan sát một lúc rồi thu hồi ánh mắt.
Động tác của cô không qua mắt được Thẩm Đường Khê.
“Chị, có chuyện gì vậy?”
Thẩm Phất Du nhìn thoáng qua cổ tay Khổng Chỉ Nhược, Thẩm Đường Khê cũng nhìn theo. Trên cổ tay Khổng Chỉ Nhược có một sợi dây đỏ đơn giản, trông chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng chỉ nhìn thoáng qua, Thẩm Đường Khê liền quay mặt đi, trong lòng không khỏi lẩm bẩm. Chị cô là cao nhân, nếu đã ra dấu hiệu này, chắc chắn dây đeo tay của Khổng Chỉ Nhược có vấn đề.
Không biết nên nói gì, Thẩm Đường Khê nhìn mọi người trò chuyện với Khổng Chỉ Nhược, còn cô chỉ cúi đầu xoay xoay sợi dây tay trên cổ tay mình, dần dần không ai hỏi han gì nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Sơ Đình thấy vậy không khỏi bực bội. Yêu đương gì mà khiến bản thân đến nỗi này?
Trước đây cô cũng từng yêu, nhưng chia tay chỉ sau một tháng vì không hợp. Đối với gia đình như họ, cuối cùng vẫn phải tìm người môn đăng hộ đối.
Trong khi đó, cuộc trò chuyện giữa các phu nhân dĩ nhiên không tránh khỏi đề tài con cái, đặc biệt là Thẩm Phất Du. Bạn của Lâm Dung, Chu Anh, cũng cảm thấy bất ngờ khi thấy bạn mình nhiệt tình với Thẩm gia như vậy.
Bà và Lâm Dung là bạn thân, con gái hai người cũng chơi với nhau từ nhỏ, nhưng chưa từng thấy Lâm Dung tỏ ra niềm nở với ai đến thế.
Nhắc đến chuyện con cái, Chu Anh lại cảm thấy phiền lòng khi nghĩ đến con gái Khổng Chỉ Nhược. Gần đây cô con gái dường như thay đổi hẳn, không còn hoạt bát như trước, ít nói chuyện với người nhà hơn.
Ban đầu bà nghĩ do con lớn nên có tâm sự riêng, nhưng càng nhìn càng thấy không giống.
Lâm Dung biết chuyện này liền bảo bà có quen một vị cao nhân, có thể nhờ vị đó xem giúp, nên hôm nay bà mới đưa con gái đến.
Chẳng qua chỉ là một buổi trà, chứ có cao nhân nào ở đây đâu, không hiểu bạn bà đang bày trò gì.
Nghĩ đến con gái nhìn thấy bạn thân Phương Sơ Đình tình hình có thể tốt hơn nên bà dần thả lỏng.
Bà đến sớm, nói qua tình hình với Lâm Dung, còn nghi học không biết là cao nhân nào, Lâm Dung ra vẻ thần bí nói: “Cao nhân một lát nữa sẽ tới, tôi nói trước với bà là cao nhân còn ít tuổi, lát nữa bà đừng vô lễ với cao nhân đấy.”
Lâm Dung nhớ đến chồng mình trước đây chẳng phải cũng vì cao nhân nhìn nhỏ tuổi mà nghi ngờ cô ấy. Nếu không phải bà kiên trì thì sao ông ấy biết được bên trong công ty xảy ra vấn đề.
Không đợi Chu Anh suy nghĩ thêm về câu nói của Lâm Dung có ý gì thì có người đến. Lâm Dung không nói gì thêm nữa nhưng trong lòng bà đã nhớ kỹ chuyện này.
Thời gian không còn sớm, mọi người đều chuẩn bị trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro