Làm Đại Sư Huyền Học, Thiên Kim Thật Thẳng Tay Xé Kịch Bản
Chương 4
2024-11-19 10:27:12
Đến khi xe dừng trước một căn biệt thự, Trần Uyển Vận mới lên tiếng. Sau khi xuống xe, bà đứng bên cửa xe, ánh mắt đầy mong đợi nhìn cô.
Thẩm Phất Du xuống xe, ngước nhìn lên, lông mày lại nhíu chặt, trong mắt còn thoáng chút kinh ngạc.
Tầng sương mù xám mà cô vừa nhìn thấy, hóa ra bao trùm ngay phía trên nhà họ Thẩm. Mặc dù khu vực xung quanh cũng có chút sương mù, nhưng rất mỏng, không đậm đặc như chỗ này.
Thấy cô có vẻ nghiêm trọng, Trần Uyển Vận nắm lấy tay Thẩm Phất Du: "Tiểu Du, đây chính là nhà của chúng ta, vào trong đi con."
Thẩm Phất Du nghiêng đầu nhìn Trần Uyển Vận, những điều mà trước đó cô không thể nhìn rõ, giờ đây dường như trở nên rõ ràng hơn.
Ngay cả Thẩm Quân Trạch cũng vậy, trên mặt hai người đều có một tầng khí xám.
Theo lý mà nói không thể nào như thế này được. Tướng mạo của cả hai đều mang phúc lộc, Thẩm Phất Du khựng lại một lúc rồi quay đầu đi.
Không đúng, có gì đó rất sai. Cô định nhìn kỹ thêm nhưng tướng mạo của cặp vợ chồng này lại bị che lấp.
Dù sao cũng là thân nhân, Thẩm Phất Du không dám tùy tiện đưa ra kết luận, để mặc Trần Uyển Vận nắm tay dắt mình vào nhà.
"Ông bà chủ về rồi, đây là Tiểu Du sao?"
Người mở cửa là một phụ nữ ngoài bốn mươi, trên khuôn mặt bà ấy hiện rõ sự thân thiết.
Trần Uyển Vận đưa túi xách cho bà, rồi nói với Thẩm Phất Du: "Tiểu Du, đây là dì Trương. Dì ấy đã làm việc cho nhà mình hơn hai mươi năm rồi. Khi con còn nhỏ, con rất thích để dì Trương bế. Con còn nhớ dì không?"
Thẩm Phất Du lắc đầu.
Dì Trương cười rưng rưng: "Về là tốt rồi, về là tốt rồi."
Ngoài dì Trương, còn có quản gia Minh thúc, vài người giúp việc, người làm vườn và tài xế.
Trần Uyển Vận không mong Thẩm Phất Du nhớ hết mọi người ngay, chỉ giới thiệu qua loa.
Đang nói thì một nam một nữ từ trên lầu bước xuống, gọi vợ chồng họ Thẩm là bố mẹ, sau đó ánh mắt dừng trên người Thẩm Phất Du.
"Đây là anh con, Thẩm Mục, còn đây là Tiểu Khê. Con bé nhỏ hơn con một tuổi, sau này để Tiểu Khê gọi con là chị, được không?" Trần Uyển Vận nói, tay vẫn nắm chặt tay cô, giọng điệu nhẹ nhàng hơn hẳn khi nói câu cuối cùng.
Thẩm Phất Du nhìn Thẩm Mục, gọi: "Anh."
Rồi quay sang nhìn Thẩm Đường Khê: "Em gái."
Nói xong, ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt của Thẩm Đường Khê, lông mày lại nhíu chặt.
Thẩm Phất Du xuống xe, ngước nhìn lên, lông mày lại nhíu chặt, trong mắt còn thoáng chút kinh ngạc.
Tầng sương mù xám mà cô vừa nhìn thấy, hóa ra bao trùm ngay phía trên nhà họ Thẩm. Mặc dù khu vực xung quanh cũng có chút sương mù, nhưng rất mỏng, không đậm đặc như chỗ này.
Thấy cô có vẻ nghiêm trọng, Trần Uyển Vận nắm lấy tay Thẩm Phất Du: "Tiểu Du, đây chính là nhà của chúng ta, vào trong đi con."
Thẩm Phất Du nghiêng đầu nhìn Trần Uyển Vận, những điều mà trước đó cô không thể nhìn rõ, giờ đây dường như trở nên rõ ràng hơn.
Ngay cả Thẩm Quân Trạch cũng vậy, trên mặt hai người đều có một tầng khí xám.
Theo lý mà nói không thể nào như thế này được. Tướng mạo của cả hai đều mang phúc lộc, Thẩm Phất Du khựng lại một lúc rồi quay đầu đi.
Không đúng, có gì đó rất sai. Cô định nhìn kỹ thêm nhưng tướng mạo của cặp vợ chồng này lại bị che lấp.
Dù sao cũng là thân nhân, Thẩm Phất Du không dám tùy tiện đưa ra kết luận, để mặc Trần Uyển Vận nắm tay dắt mình vào nhà.
"Ông bà chủ về rồi, đây là Tiểu Du sao?"
Người mở cửa là một phụ nữ ngoài bốn mươi, trên khuôn mặt bà ấy hiện rõ sự thân thiết.
Trần Uyển Vận đưa túi xách cho bà, rồi nói với Thẩm Phất Du: "Tiểu Du, đây là dì Trương. Dì ấy đã làm việc cho nhà mình hơn hai mươi năm rồi. Khi con còn nhỏ, con rất thích để dì Trương bế. Con còn nhớ dì không?"
Thẩm Phất Du lắc đầu.
Dì Trương cười rưng rưng: "Về là tốt rồi, về là tốt rồi."
Ngoài dì Trương, còn có quản gia Minh thúc, vài người giúp việc, người làm vườn và tài xế.
Trần Uyển Vận không mong Thẩm Phất Du nhớ hết mọi người ngay, chỉ giới thiệu qua loa.
Đang nói thì một nam một nữ từ trên lầu bước xuống, gọi vợ chồng họ Thẩm là bố mẹ, sau đó ánh mắt dừng trên người Thẩm Phất Du.
"Đây là anh con, Thẩm Mục, còn đây là Tiểu Khê. Con bé nhỏ hơn con một tuổi, sau này để Tiểu Khê gọi con là chị, được không?" Trần Uyển Vận nói, tay vẫn nắm chặt tay cô, giọng điệu nhẹ nhàng hơn hẳn khi nói câu cuối cùng.
Thẩm Phất Du nhìn Thẩm Mục, gọi: "Anh."
Rồi quay sang nhìn Thẩm Đường Khê: "Em gái."
Nói xong, ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt của Thẩm Đường Khê, lông mày lại nhíu chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro