Làm Dâu Hào Môn: Được Chồng Chiều Chuộng Hết Mực
Chương 21
2024-09-29 20:26:22
Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào khuôn mặt người phụ nữ bên cạnh.
Cô cười rất vui vẻ.
Thật hiếm thấy, khóc cả đêm, cuối cùng cũng thấy vị tiểu thư này cười.
Bỗng nhiên, Vân Họa ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của anh, mở miệng nói gì đó.
"Cái gì?"
Quyền Cảnh Tứ nhíu mày, cúi người lại gần cô.
Tim Vân Họa đập loạn hai nhịp, hét vào tai anh: "Tôi nói cảm ơn anh."
Khóe môi anh hơi cong lên, ý cười trong mắt nồng đậm: "Không có gì."
Trợ lí Chu liếc mắt sang bên, thấy tứ thiếu gia nhà mình nghiêng người dựa vào lan can, đối diện với Vân tiểu thư, dáng vẻ như chim công xòe đuôi.
Không thể nhìn nổi.
Trợ lí Chu khoanh tay, nghĩ thầm: Vị hôn thê của tứ thiếu là Vân Thục Nghi nhưng bây giờ anh lại dây dưa với Vân Họa, phải báo cáo với lão gia thế nào đây?
Hơn nữa, Vân Họa là bảo bối của nhà họ Vân, nhà họ Vân sẽ không nỡ để vị tiểu thư này gả xa.
Nhưng anh ta chỉ là một trợ lý nhỏ, vẫn nên bớt lo chuyện của ông chủ.
Pháo hoa cháy hết, đống lộn xộn trong phòng cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Vân Họa ngáp dài, chuẩn bị đi ngủ.
Quay đầu lại, thấy trên ghế sofa có một người đàn ông đang hút thuốc, làn khói mỏng từ đôi môi mỏng của anh nhanh chóng bị gió thổi tan, đôi mắt đen láy của người đàn ông mang theo vẻ u ám mà người ta không thể nhìn thấu, đang nhìn chằm chằm vào cô.
Vân Họa sợ đến mức giật mình: "Sao anh vẫn chưa đi?"
Anh đứng dậy dập tắt điếu thuốc, đi đến trước mặt cô, cúi người nhìn chằm chằm vào cô: "Vân tiểu thư, trước khi gọi điện thoại, em nên nói với tôi một tiếng."
Lông mi Vân Họa run rẩy, từ đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, cô ngửi thấy một chút nguy hiểm và tức giận.
Cô nhẹ cắn môi: "Tôi chỉ báo bình an cho gia đình, hơn nữa, anh nói anh là người thừa kế của Quyền gia, tôi phải tin anh sao?"
Trước khi đi theo anh, cô không biết anh chính là người đã bắt nạt cô đêm đó.
Sau khi xuống máy bay, cô mượn cớ đi vệ sinh, tìm người đi đường xin điện thoại để gọi điện.
Một là báo bình an, hai là để ông nội cô nhanh chóng cử người đến đón cô rời đi.
Sau khi hạ cánh xuống đảo Hàm Châu, cô đã tin thân phận của anh nhưng về nhân phẩm của anh, cô không dám khen ngợi.
Dù sao thì, ngày mai người của Vân gia nhất định sẽ xuất hiện để đưa cô đi.
"Anh nhìn tôi như vậy làm gì? Với tiền án của anh, tôi đề phòng anh một chút thì có gì sai?"
Cô cười rất vui vẻ.
Thật hiếm thấy, khóc cả đêm, cuối cùng cũng thấy vị tiểu thư này cười.
Bỗng nhiên, Vân Họa ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của anh, mở miệng nói gì đó.
"Cái gì?"
Quyền Cảnh Tứ nhíu mày, cúi người lại gần cô.
Tim Vân Họa đập loạn hai nhịp, hét vào tai anh: "Tôi nói cảm ơn anh."
Khóe môi anh hơi cong lên, ý cười trong mắt nồng đậm: "Không có gì."
Trợ lí Chu liếc mắt sang bên, thấy tứ thiếu gia nhà mình nghiêng người dựa vào lan can, đối diện với Vân tiểu thư, dáng vẻ như chim công xòe đuôi.
Không thể nhìn nổi.
Trợ lí Chu khoanh tay, nghĩ thầm: Vị hôn thê của tứ thiếu là Vân Thục Nghi nhưng bây giờ anh lại dây dưa với Vân Họa, phải báo cáo với lão gia thế nào đây?
Hơn nữa, Vân Họa là bảo bối của nhà họ Vân, nhà họ Vân sẽ không nỡ để vị tiểu thư này gả xa.
Nhưng anh ta chỉ là một trợ lý nhỏ, vẫn nên bớt lo chuyện của ông chủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Pháo hoa cháy hết, đống lộn xộn trong phòng cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Vân Họa ngáp dài, chuẩn bị đi ngủ.
Quay đầu lại, thấy trên ghế sofa có một người đàn ông đang hút thuốc, làn khói mỏng từ đôi môi mỏng của anh nhanh chóng bị gió thổi tan, đôi mắt đen láy của người đàn ông mang theo vẻ u ám mà người ta không thể nhìn thấu, đang nhìn chằm chằm vào cô.
Vân Họa sợ đến mức giật mình: "Sao anh vẫn chưa đi?"
Anh đứng dậy dập tắt điếu thuốc, đi đến trước mặt cô, cúi người nhìn chằm chằm vào cô: "Vân tiểu thư, trước khi gọi điện thoại, em nên nói với tôi một tiếng."
Lông mi Vân Họa run rẩy, từ đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, cô ngửi thấy một chút nguy hiểm và tức giận.
Cô nhẹ cắn môi: "Tôi chỉ báo bình an cho gia đình, hơn nữa, anh nói anh là người thừa kế của Quyền gia, tôi phải tin anh sao?"
Trước khi đi theo anh, cô không biết anh chính là người đã bắt nạt cô đêm đó.
Sau khi xuống máy bay, cô mượn cớ đi vệ sinh, tìm người đi đường xin điện thoại để gọi điện.
Một là báo bình an, hai là để ông nội cô nhanh chóng cử người đến đón cô rời đi.
Sau khi hạ cánh xuống đảo Hàm Châu, cô đã tin thân phận của anh nhưng về nhân phẩm của anh, cô không dám khen ngợi.
Dù sao thì, ngày mai người của Vân gia nhất định sẽ xuất hiện để đưa cô đi.
"Anh nhìn tôi như vậy làm gì? Với tiền án của anh, tôi đề phòng anh một chút thì có gì sai?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro