Làm Dâu Hào Môn: Được Chồng Chiều Chuộng Hết Mực
Chương 32
2024-09-29 20:26:22
"Hoạ Hoạ, thật ra chị cũng không ngờ Thiếu Diễn lại cầu hôn chị trong tiệc sinh nhật em..."
Vốn dĩ Vân Hoạ lười diễn trò với cô ta nhưng cô ta nhắc đến chuyện này, cô thực sự không nhịn được, trợn mắt ngắt lời: "Vân Thục Nghi, cô giả vờ như thế thì không thấy mệt à? Cô muốn nói là Giang Thiếu Diễn tự mình thay lòng đổi dạ thích cô, để lấy lại danh dự cho cô mà đánh vào mặt tôi nên mới cầu hôn cô trước mặt mọi người trong tiệc sinh nhật tôi, thực tế cô chẳng biết gì, vô tội và trong sáng lắm phải không?"
Vân Thục Nghi bị cô phản bác đến mức có chút bối rối, chưa kịp giải thích gì thì nghe Vân Hoạ tiếp tục lạnh lùng nói: "Một tháng trước tôi đã nhìn thấy hoá đơn đặt nhẫn của anh ta rồi, chỉ là lúc đó tôi ngây thơ cho rằng anh ta đặt cho tôi. Cho dù hai người các người thông đồng với nhau diễn xuất tốt đến đâu cũng không thể thay đổi được sự thật là một người thì ngoại tình, một người thì là tiểu tam."
Rõ ràng Vân Thục Nghi không ngờ đến điều này, nhất thời bị phản bác đến mức không nói nên lời, chỉ há miệng nói vài lời giải thích hỗn loạn.
"Rầm"
Vân Hoạ trực tiếp đóng sầm cửa phòng, nhốt Vân Thục Nghi ở bên ngoài.
Sắc mặt Vân Thục Nghi âm trầm, âm thầm nắm chặt tay.
Thôi, để cô biết thì sao chứ, dù sao thì giờ trái tim Giang Thiếu Diễn đã ở bên cô ta rồi.
...
Vân Hoạ dưỡng bệnh hai ngày, đã hồi phục đôi chút.
Hai ngày nay cô tuy không ra ngoài nhưng trạng thái trông vẫn khá ổn, không giống như người đang chìm trong nỗi buồn thất tình.
Vân Gia Thành thấy nhẹ lòng, chọn một buổi trưa, đến thư phòng nói chuyện với cô.
Dù sao thì hôn ước với Quyền gia đã định từ lâu, Quyền gia cũng không phải là người có thể dễ dàng đắc tội. Huống hồ, tên nhóc đó đã bắt nạt Vân Hoạ, chuyện này phải có lời giải thích.
Giờ Vân Thục Nghi và Giang Thiếu Diễn đang mặn nồng, chắc chắn sẽ không muốn thực hiện hôn ước, gả cho người khác. Nhưng Vân Gia Thành lại không nỡ gả Vân Hoạ cho Quyền gia, như vậy sẽ rơi vào thế khó xử.
"Không sao, con đồng ý lấy."
Nghe Vân Gia Thành nói xong, Vân Hoạ ngước mắt, bình tĩnh trả lời.
Vân Gia Thành cau mày: "Hoạ Hoạ, như vậy quá uỷ khuất cho con."
Để cô thay chị gái thực hiện hôn ước, gả cho một người đã bắt nạt mình, quả thực là sự sỉ nhục lớn nhất đối với cô.
Nhưng Vân Hoạ lại rất bình tĩnh, chống cằm chậm rãi nói: "Quyền gia không dễ đắc tội, Vân gia dù sao cũng phải gả một cô con gái qua đó. Huống hồ, giờ ảnh của con và Quyền Cảnh Tứ đang lan truyền rầm rộ, danh tiếng của con đã thối lắm rồi. Để người ta cưới con, ngược lại có khả năng đảo ngược dư luận. Sau này cho dù ly hôn, cũng sẽ không có ai nói gì."
Vốn dĩ Vân Hoạ lười diễn trò với cô ta nhưng cô ta nhắc đến chuyện này, cô thực sự không nhịn được, trợn mắt ngắt lời: "Vân Thục Nghi, cô giả vờ như thế thì không thấy mệt à? Cô muốn nói là Giang Thiếu Diễn tự mình thay lòng đổi dạ thích cô, để lấy lại danh dự cho cô mà đánh vào mặt tôi nên mới cầu hôn cô trước mặt mọi người trong tiệc sinh nhật tôi, thực tế cô chẳng biết gì, vô tội và trong sáng lắm phải không?"
Vân Thục Nghi bị cô phản bác đến mức có chút bối rối, chưa kịp giải thích gì thì nghe Vân Hoạ tiếp tục lạnh lùng nói: "Một tháng trước tôi đã nhìn thấy hoá đơn đặt nhẫn của anh ta rồi, chỉ là lúc đó tôi ngây thơ cho rằng anh ta đặt cho tôi. Cho dù hai người các người thông đồng với nhau diễn xuất tốt đến đâu cũng không thể thay đổi được sự thật là một người thì ngoại tình, một người thì là tiểu tam."
Rõ ràng Vân Thục Nghi không ngờ đến điều này, nhất thời bị phản bác đến mức không nói nên lời, chỉ há miệng nói vài lời giải thích hỗn loạn.
"Rầm"
Vân Hoạ trực tiếp đóng sầm cửa phòng, nhốt Vân Thục Nghi ở bên ngoài.
Sắc mặt Vân Thục Nghi âm trầm, âm thầm nắm chặt tay.
Thôi, để cô biết thì sao chứ, dù sao thì giờ trái tim Giang Thiếu Diễn đã ở bên cô ta rồi.
...
Vân Hoạ dưỡng bệnh hai ngày, đã hồi phục đôi chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai ngày nay cô tuy không ra ngoài nhưng trạng thái trông vẫn khá ổn, không giống như người đang chìm trong nỗi buồn thất tình.
Vân Gia Thành thấy nhẹ lòng, chọn một buổi trưa, đến thư phòng nói chuyện với cô.
Dù sao thì hôn ước với Quyền gia đã định từ lâu, Quyền gia cũng không phải là người có thể dễ dàng đắc tội. Huống hồ, tên nhóc đó đã bắt nạt Vân Hoạ, chuyện này phải có lời giải thích.
Giờ Vân Thục Nghi và Giang Thiếu Diễn đang mặn nồng, chắc chắn sẽ không muốn thực hiện hôn ước, gả cho người khác. Nhưng Vân Gia Thành lại không nỡ gả Vân Hoạ cho Quyền gia, như vậy sẽ rơi vào thế khó xử.
"Không sao, con đồng ý lấy."
Nghe Vân Gia Thành nói xong, Vân Hoạ ngước mắt, bình tĩnh trả lời.
Vân Gia Thành cau mày: "Hoạ Hoạ, như vậy quá uỷ khuất cho con."
Để cô thay chị gái thực hiện hôn ước, gả cho một người đã bắt nạt mình, quả thực là sự sỉ nhục lớn nhất đối với cô.
Nhưng Vân Hoạ lại rất bình tĩnh, chống cằm chậm rãi nói: "Quyền gia không dễ đắc tội, Vân gia dù sao cũng phải gả một cô con gái qua đó. Huống hồ, giờ ảnh của con và Quyền Cảnh Tứ đang lan truyền rầm rộ, danh tiếng của con đã thối lắm rồi. Để người ta cưới con, ngược lại có khả năng đảo ngược dư luận. Sau này cho dù ly hôn, cũng sẽ không có ai nói gì."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro