Làm Dâu Hào Môn: Được Chồng Chiều Chuộng Hết Mực
Chương 39
2024-09-29 20:26:22
Bác sĩ nói, hơi cay xịt vào mắt Vân Hoạ có tính kích thích rất mạnh, là loại đặc chế, may mà lượng bị dính vào không nhiều, nếu không sẽ làm bỏng tổ chức giác mạc, có thể bị mù.
Tuy nhiên, tình hình hiện tại của cô cũng không tốt, mắt đỏ ngầu, thị lực mờ, hơn nữa còn rất đau.
Bác sĩ nhỏ thuốc nhỏ mắt cho cô, lại đắp cho cô một miếng vải che bụi, dặn cô mấy ngày nay không được dùng mắt, chăm sóc cẩn thận.
Quyền Cảnh Tứ đưa cô rời khỏi bệnh viện, bế cô lên xe của mình.
Vân Hoạ suốt đường không nói gì, tủi thân cắn môi.
Những giọt nước mắt đáng rơi thì vừa rồi ở bệnh viện đã rơi gần hết, bây giờ, cô hẳn là vẫn còn hơi sợ hãi. Tức giận, tủi thân lại buồn bã, cảm xúc rất phức tạp.
Quyền Cảnh Tứ cơ bản không có kinh nghiệm chung sống với phụ nữ, càng không biết cách lấy lòng dỗ dành người khác.
Hơn nữa, người phụ nữ này từ lần trước rời khỏi đảo Hàm Châu thì không liên lạc với anh nữa. Gặp lại, vậy mà lại kịch tính đụng phải cảnh cô đi gặp riêng bạn trai cũ, hơn nữa còn nhận nhầm anh thành người khác một lần nữa.
Là cô không thể buông bỏ người đàn ông kia đến mức nào, bị phản bội, bị chế giễu nhưng khi yếu đuối nhất cần giúp đỡ thì người đầu tiên cô nghĩ đến vẫn là tên anh ta.
Trên người Giang Thiếu Diễn xịt nước hoa, còn Quyền Cảnh Tứ, người ở trong quân ngũ lâu như vậy thì đương nhiên không cầu kỳ như vậy.
Vậy mà lại không nhớ được mùi hương trên người anh sao?
Cô đã ở trong lòng anh rồi, vậy mà vẫn có thể nhận nhầm anh, chỉ có thể nói rằng, trong tiềm thức của người phụ nữ này, căn bản vẫn chưa thoát khỏi mối tình trước.
Tài xế lái xe ở phía trước, trong xe không ai nói gì, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít mũi của người phụ nữ thỉnh thoảng.
Mái tóc dài của cô xõa tung ra, chất tóc mềm mại như lụa, đen nhánh bóng mượt. Miếng gạc trắng che đi đôi mắt đẹp đẽ kia, lúc này dựa vào ghế xe, tủi thân cắn môi, trông thật đáng thương.
Người trợ lý ở phía trước chỉ liếc nhìn qua gương chiếu hậu, trái tim cũng hụt hẫng theo.
Còn nhìn người đàn ông bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú vẫn lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bên cạnh, ẩn ẩn tỏa ra vài phần lạnh lẽo.
Trợ lí Chu vội thu hồi tầm mắt, trong lòng nghĩ, cô Vân Hoạ này dây dưa không rõ với bạn trai cũ, có lẽ khiến cho tứ thiếu không vui rồi.
Người phụ nữ không nhìn thấy, đương nhiên không biết được sự kỳ lạ đang trôi nổi trong không gian chật hẹp này.
Tuy nhiên, tình hình hiện tại của cô cũng không tốt, mắt đỏ ngầu, thị lực mờ, hơn nữa còn rất đau.
Bác sĩ nhỏ thuốc nhỏ mắt cho cô, lại đắp cho cô một miếng vải che bụi, dặn cô mấy ngày nay không được dùng mắt, chăm sóc cẩn thận.
Quyền Cảnh Tứ đưa cô rời khỏi bệnh viện, bế cô lên xe của mình.
Vân Hoạ suốt đường không nói gì, tủi thân cắn môi.
Những giọt nước mắt đáng rơi thì vừa rồi ở bệnh viện đã rơi gần hết, bây giờ, cô hẳn là vẫn còn hơi sợ hãi. Tức giận, tủi thân lại buồn bã, cảm xúc rất phức tạp.
Quyền Cảnh Tứ cơ bản không có kinh nghiệm chung sống với phụ nữ, càng không biết cách lấy lòng dỗ dành người khác.
Hơn nữa, người phụ nữ này từ lần trước rời khỏi đảo Hàm Châu thì không liên lạc với anh nữa. Gặp lại, vậy mà lại kịch tính đụng phải cảnh cô đi gặp riêng bạn trai cũ, hơn nữa còn nhận nhầm anh thành người khác một lần nữa.
Là cô không thể buông bỏ người đàn ông kia đến mức nào, bị phản bội, bị chế giễu nhưng khi yếu đuối nhất cần giúp đỡ thì người đầu tiên cô nghĩ đến vẫn là tên anh ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên người Giang Thiếu Diễn xịt nước hoa, còn Quyền Cảnh Tứ, người ở trong quân ngũ lâu như vậy thì đương nhiên không cầu kỳ như vậy.
Vậy mà lại không nhớ được mùi hương trên người anh sao?
Cô đã ở trong lòng anh rồi, vậy mà vẫn có thể nhận nhầm anh, chỉ có thể nói rằng, trong tiềm thức của người phụ nữ này, căn bản vẫn chưa thoát khỏi mối tình trước.
Tài xế lái xe ở phía trước, trong xe không ai nói gì, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít mũi của người phụ nữ thỉnh thoảng.
Mái tóc dài của cô xõa tung ra, chất tóc mềm mại như lụa, đen nhánh bóng mượt. Miếng gạc trắng che đi đôi mắt đẹp đẽ kia, lúc này dựa vào ghế xe, tủi thân cắn môi, trông thật đáng thương.
Người trợ lý ở phía trước chỉ liếc nhìn qua gương chiếu hậu, trái tim cũng hụt hẫng theo.
Còn nhìn người đàn ông bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú vẫn lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bên cạnh, ẩn ẩn tỏa ra vài phần lạnh lẽo.
Trợ lí Chu vội thu hồi tầm mắt, trong lòng nghĩ, cô Vân Hoạ này dây dưa không rõ với bạn trai cũ, có lẽ khiến cho tứ thiếu không vui rồi.
Người phụ nữ không nhìn thấy, đương nhiên không biết được sự kỳ lạ đang trôi nổi trong không gian chật hẹp này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro