Làm Dâu Hào Môn: Được Chồng Chiều Chuộng Hết Mực
Chương 6
2024-09-29 20:26:22
Chương 6
Vân Họa nhấc váy, không thể nào tiếp tục đối mặt với ánh mắt kỳ lạ và những lời xì xào bàn tán của mọi người, xoay người bỏ chạy.
Giày cao gót bị cô đá văng, cô cứ thế chạy như điên trên đường phố trong cơn mưa tầm tã.
Nước mưa hòa lẫn với nước mắt, trái tim đau đớn như bị bóp nghẹt, tràn đầy tủi nhục và oán hận.
Tại sao……
Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy……
Cô nhất định phải tìm ra gã đàn ông đó, sau đó tự tay thiến hắn ta!
“Kít——”
Trên đường cái, chiếc Maybach màu đen dừng lại, suýt chút nữa đâm vào người phụ nữ đang chạy như điên trong màn mưa.
Dù vậy, người phụ nữ vẫn bị dọa đến mức ngồi bệt xuống đất.
Trong xe, tài xế sợ hãi vội vàng cởi dây an toàn, định xuống xe xem tình hình.
Vậy mà, ông ta vừa mở cửa xe, một bóng đen vụt qua bên cạnh.
Không biết từ lúc nào, người đàn ông ngồi ở ghế sau đã xuống xe, đi đến trước mặt người phụ nữ.
Trong tầm mắt mơ hồ của Vân Họa xuất hiện một đôi giày da thủ công cao cấp, nhìn lên trên là người đàn ông mặc âu phục màu đen.
Anh ta cầm một chiếc ô lớn, che mưa cho cô.
Ở góc độ này, Vân Họa chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ chiếc cằm căng cứng và đôi môi mỏng của người đàn ông.
"Tôi không cần anh bồi thường, phiền anh đưa tôi rời khỏi đây."
Cô sợ rằng một lúc nữa thôi, vệ sĩ trong nhà sẽ ra ngoài tìm cô.
Cô không muốn quay lại đó nữa, ít nhất là hôm nay, cô không muốn trở về ngôi nhà có Vân Thục Nghi.
Người đàn ông trước mặt toàn thân hàng hiệu, không phải người bình thường.
Hơn nữa ở thành phố này, khuôn mặt của Vân Họa chính là tấm danh thiếp dễ nhận biết nhất, không ai dám động vào cô.
Ngoại trừ, tên đàn ông đáng chết hôm đó!
"Là cô tự ý băng qua đường, hơn nữa... tôi thấy cô cũng không bị thương."
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên, hoà cùng với tiếng mưa rơi trên ô, lạnh lẽo băng giá.
Nghĩa bên dưới là, anh ta không có chút trách nhiệm nào trong vụ tai nạn này, cũng không có nghĩa vụ phải giúp cô bất cứ điều gì.
Vân Họa hít sâu một hơi.
Thôi vậy, đã đen đủi lại còn không gặp được người tốt.
Cô đành phải đứng dậy, lỡ chân suýt ngã, theo bản năng vịn vào cánh tay người đàn ông đang đưa ra.
Cô ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm như mực kia, đầu óc bỗng dưng như đứt dây đàn, bất giác nhìn thêm hai giây.
Không phải vì người đàn ông này đẹp trai.
Tất nhiên anh ta thực sự rất đẹp trai.
Gương mặt như được chạm khắc, khí chất lạnh lùng tuấn tú, đôi mắt sâu thẳm sắc bén, tự mang một lớp kính lọc xa cách lãnh đạm.
"Vân tiểu thư."
Khi cô xoay người định rời đi, người đàn ông phía sau đột nhiên gọi.
Vân Họa nhấc váy, không thể nào tiếp tục đối mặt với ánh mắt kỳ lạ và những lời xì xào bàn tán của mọi người, xoay người bỏ chạy.
Giày cao gót bị cô đá văng, cô cứ thế chạy như điên trên đường phố trong cơn mưa tầm tã.
Nước mưa hòa lẫn với nước mắt, trái tim đau đớn như bị bóp nghẹt, tràn đầy tủi nhục và oán hận.
Tại sao……
Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy……
Cô nhất định phải tìm ra gã đàn ông đó, sau đó tự tay thiến hắn ta!
“Kít——”
Trên đường cái, chiếc Maybach màu đen dừng lại, suýt chút nữa đâm vào người phụ nữ đang chạy như điên trong màn mưa.
Dù vậy, người phụ nữ vẫn bị dọa đến mức ngồi bệt xuống đất.
Trong xe, tài xế sợ hãi vội vàng cởi dây an toàn, định xuống xe xem tình hình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vậy mà, ông ta vừa mở cửa xe, một bóng đen vụt qua bên cạnh.
Không biết từ lúc nào, người đàn ông ngồi ở ghế sau đã xuống xe, đi đến trước mặt người phụ nữ.
Trong tầm mắt mơ hồ của Vân Họa xuất hiện một đôi giày da thủ công cao cấp, nhìn lên trên là người đàn ông mặc âu phục màu đen.
Anh ta cầm một chiếc ô lớn, che mưa cho cô.
Ở góc độ này, Vân Họa chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ chiếc cằm căng cứng và đôi môi mỏng của người đàn ông.
"Tôi không cần anh bồi thường, phiền anh đưa tôi rời khỏi đây."
Cô sợ rằng một lúc nữa thôi, vệ sĩ trong nhà sẽ ra ngoài tìm cô.
Cô không muốn quay lại đó nữa, ít nhất là hôm nay, cô không muốn trở về ngôi nhà có Vân Thục Nghi.
Người đàn ông trước mặt toàn thân hàng hiệu, không phải người bình thường.
Hơn nữa ở thành phố này, khuôn mặt của Vân Họa chính là tấm danh thiếp dễ nhận biết nhất, không ai dám động vào cô.
Ngoại trừ, tên đàn ông đáng chết hôm đó!
"Là cô tự ý băng qua đường, hơn nữa... tôi thấy cô cũng không bị thương."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên, hoà cùng với tiếng mưa rơi trên ô, lạnh lẽo băng giá.
Nghĩa bên dưới là, anh ta không có chút trách nhiệm nào trong vụ tai nạn này, cũng không có nghĩa vụ phải giúp cô bất cứ điều gì.
Vân Họa hít sâu một hơi.
Thôi vậy, đã đen đủi lại còn không gặp được người tốt.
Cô đành phải đứng dậy, lỡ chân suýt ngã, theo bản năng vịn vào cánh tay người đàn ông đang đưa ra.
Cô ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm như mực kia, đầu óc bỗng dưng như đứt dây đàn, bất giác nhìn thêm hai giây.
Không phải vì người đàn ông này đẹp trai.
Tất nhiên anh ta thực sự rất đẹp trai.
Gương mặt như được chạm khắc, khí chất lạnh lùng tuấn tú, đôi mắt sâu thẳm sắc bén, tự mang một lớp kính lọc xa cách lãnh đạm.
"Vân tiểu thư."
Khi cô xoay người định rời đi, người đàn ông phía sau đột nhiên gọi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro