[Làm Giàu] Ác Phụ Đụng Đầu, Đứng Dậy Sau Khi Tìm Thấy Lương Tâm
Ác Phụ 3
Tâm Khiêu
2025-01-02 01:07:42
Còn về thê tử của lão nhị Lý Bảo Châu, nữ nhân này trời sinh tính tình nhát gan yếu đuối, nói năng cũng nhỏ nhẹ, mẹ chồng lớn tiếng một chút nàng ấy cũng có thể sợ tới mức rụt cổ lại.
Lúc cãi nhau căn bản không thể nghe được giọng của nàng ấy, đứng bên cạnh sợ đến tái mặt, cả người đần ra.
Cuộc sống ồn ào nhốn nháo cũng miễn cưỡng trôi qua.
Ai biết ba năm trước vào lúc Lục Đa Điền lên núi đi săn không cẩn thận ngã xuống vách núi, được thôn dân đi cùng cõng về, sau đó không thể đứng lên được nữa.
Nam nhân thành niên duy nhất trong nhà bỗng chốc trở thành một kẻ vô dụng, cuộc sống vốn dĩ khó khăn túng thiếu lại càng thêm chật vật.
Tô Như Ý càng thêm hăng hái, thường xuyên đứng trước cửa đại phòng mắng Lục Đa Điền là phế vật, chỉ biết ăn, sao lúc trước không ngã chết luôn cho rồi, vân vân.
Trương thị và Lưu Thúy Nhi sao có thể chịu đựng nàng mắng nhi tử và trượng phu mình như thế, đương nhiên sẽ làm cho mọi chuyện càng không đi đến ngõ cụt.
Lục Đa Điền vốn dĩ thật thà chất phác, trong lòng luôn cảm thấy áy náy với gia đình, bị Tô Như Ý chỉ vào mũi mắng như vậy căn bản không thể phản bác, cuối cùng bị mắng đến nỗi tự kỷ, vốn dĩ đã ít nói, bây giờ cả ngày càng không nghe được hắn ta nói câu nào.
Tô Như Ý đối xử với người Lục gia như vậy, đối với miếng thịt từ trên người mình rơi ra cũng không tốt hơn bao nhiêu, sau khi sinh con nàng không chịu cho con bú nên đều là do Lý Bảo Châu cho bú.
Tên con cũng chỉ tùy tiện đặt, gọi là “Đản Nhi”.
Có gì ngon đều tự mình ăn trước, con có đói có khát đều mặc kệ, để mặc cho người Lục gia chăm sóc.
Hở ra là mắng Đản Nhi là đồ con ghẻ, cản trở cuộc sống tốt đẹp của nàng.
Năm ngoái Đản Nhi còn ngủ chung giường với Tô Như Ý, có một đêm không biết đứa nhỏ bị làm sao, nửa đêm khóc không ngừng, Tô Như Ý ngủ say sưa, căn bản không muốn quan tâm đứa nhỏ, nghe tiếng khóc thấy phiền, vậy mà lại đá qua một cước.
Một cước này đá đứa nhỏ rơi xuống đất.
Giường cao như vậy, đứa nhỏ mới hai tuổi, lúc đó lập tức hôn mê.
Sau đó nhanh chóng mời lang trung đến xem, sau khi tỉnh lại đứa nhỏ trở nên ngốc nghếch, không biết nói chuyện, cả đứng lên đi lại cũng không biết, cả ngày chỉ biết bò, vui vẻ thì chảy nước dãi cười ngây ngô, khó chịu thì chỉ biết khóc.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc cãi nhau căn bản không thể nghe được giọng của nàng ấy, đứng bên cạnh sợ đến tái mặt, cả người đần ra.
Cuộc sống ồn ào nhốn nháo cũng miễn cưỡng trôi qua.
Ai biết ba năm trước vào lúc Lục Đa Điền lên núi đi săn không cẩn thận ngã xuống vách núi, được thôn dân đi cùng cõng về, sau đó không thể đứng lên được nữa.
Nam nhân thành niên duy nhất trong nhà bỗng chốc trở thành một kẻ vô dụng, cuộc sống vốn dĩ khó khăn túng thiếu lại càng thêm chật vật.
Tô Như Ý càng thêm hăng hái, thường xuyên đứng trước cửa đại phòng mắng Lục Đa Điền là phế vật, chỉ biết ăn, sao lúc trước không ngã chết luôn cho rồi, vân vân.
Trương thị và Lưu Thúy Nhi sao có thể chịu đựng nàng mắng nhi tử và trượng phu mình như thế, đương nhiên sẽ làm cho mọi chuyện càng không đi đến ngõ cụt.
Lục Đa Điền vốn dĩ thật thà chất phác, trong lòng luôn cảm thấy áy náy với gia đình, bị Tô Như Ý chỉ vào mũi mắng như vậy căn bản không thể phản bác, cuối cùng bị mắng đến nỗi tự kỷ, vốn dĩ đã ít nói, bây giờ cả ngày càng không nghe được hắn ta nói câu nào.
Tô Như Ý đối xử với người Lục gia như vậy, đối với miếng thịt từ trên người mình rơi ra cũng không tốt hơn bao nhiêu, sau khi sinh con nàng không chịu cho con bú nên đều là do Lý Bảo Châu cho bú.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tên con cũng chỉ tùy tiện đặt, gọi là “Đản Nhi”.
Có gì ngon đều tự mình ăn trước, con có đói có khát đều mặc kệ, để mặc cho người Lục gia chăm sóc.
Hở ra là mắng Đản Nhi là đồ con ghẻ, cản trở cuộc sống tốt đẹp của nàng.
Năm ngoái Đản Nhi còn ngủ chung giường với Tô Như Ý, có một đêm không biết đứa nhỏ bị làm sao, nửa đêm khóc không ngừng, Tô Như Ý ngủ say sưa, căn bản không muốn quan tâm đứa nhỏ, nghe tiếng khóc thấy phiền, vậy mà lại đá qua một cước.
Một cước này đá đứa nhỏ rơi xuống đất.
Giường cao như vậy, đứa nhỏ mới hai tuổi, lúc đó lập tức hôn mê.
Sau đó nhanh chóng mời lang trung đến xem, sau khi tỉnh lại đứa nhỏ trở nên ngốc nghếch, không biết nói chuyện, cả đứng lên đi lại cũng không biết, cả ngày chỉ biết bò, vui vẻ thì chảy nước dãi cười ngây ngô, khó chịu thì chỉ biết khóc.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro