[Làm Giàu] Ác Phụ Đụng Đầu, Đứng Dậy Sau Khi Tìm Thấy Lương Tâm
Nàng Ta Cầm Cây...
Tâm Khiêu
2025-01-02 01:07:42
Nàng múc chút nước từ trong lu nước to, rửa sạch cái chén mình đã ăn qua, nước tráng qua thì đổ vào thùng đồ ăn thừa.
Chén gốm thô này không chỉ vừa vừa nặng vừa dày, còn rất thô ráp, nàng dùng tay rửa sạch, cảm giác giống như tảng đá dùng để mài gót chân kiếp trước hay dùng.……
Rửa sạch chén đũa xong bỏ vào tủ chén, trong ngăn tủ rất lớn lại chỉ để mấy cái chén thô có thể đếm được trên đầu ngón tay, trên mỗi cái đều có chỗ mẻ, cũng không biết dùng bao năm rồi.
Tô Như Ý đi một vòng trong bếp, đi đến trước lu gạo mở nắp nhìn thoáng qua, gạo và mì đều đã sắp thấy đáy, bột mì đen tuyền, bên trong có trộn thêm hạt cao lương.
Gạo là gạo lứt, rất vàng, còn có một con thiêu thân từ bên trong bay ra.
Có thể nhìn ra được đây là gạo cũ.
Chỉ dựa vào số gạo và mì này, chắc hẳn ăn không tới hai ngày.
Nàng đi tới bệ bếp, ngoại trừ cái thớt được nàng rửa chung với chén bát lúc nãy, những nơi còn lại đều bám đầy bụi.
Trước kia phòng bếp cũng không phải như vậy, mỗi ngày đều sẽ quét dọn, ngay cả bệ bếp cũng được quét sạch sẽ, củi lửa cũng được sắp xếp gọn gàng.
Nhưng bây giờ lại thành như vậy……
Một phần là trong nhà ít người, bây giờ sức lao động chủ yếu là nữ nhân, có thời gian liền đi làm việc nhà nông, không rảnh lo những thứ này.
Còn một phần, đương nhiên vẫn là do Tô Như Ý.
Nàng ta giống như một cây gậy thọc cức, nhảy nhót lung tung ở Lục gia, làm cho mỗi người phiền lòng, một khi con người có tâm trạng không tốt cũng không muốn quan tâm đến những việc nhỏ này.
Bây giờ tâm thái của tất cả mọi người trong Lục gia đều là có miếng cơm sống qua ngày là được.
Tô Như Ý rất lo lắng cho tương lai sau này của lục gia.
Lục gia đại phòng có hai đứa nhỏ, nhị phòng có hai đứa nhỏ tam phòng của nàng có một đứa nhỏ.
Hơn nữa Trương thị là đương gia, Lục Đa Điền chỉ nằm trên giường không thể làm việc, còn có ba người tức phụ.
Tổng cộng mười miệng ăn.
Công việc vườn tược đều do nữ nhân làm, ngoại trừ Tô Như Ý.
Cái tai họa này, nàng ta chê trong vườn nắng, khom lưng lâu sẽ đau lưng, cố chấp muốn đi lên núi cắt cỏ heo, nhặt củi lửa với bọn nhỏ.
Cả một ngày làm việc còn không nhiều bằng Ngưu Nhi mới 8 tuổi, cả ngày đều ngồi trên núi chơi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chén gốm thô này không chỉ vừa vừa nặng vừa dày, còn rất thô ráp, nàng dùng tay rửa sạch, cảm giác giống như tảng đá dùng để mài gót chân kiếp trước hay dùng.……
Rửa sạch chén đũa xong bỏ vào tủ chén, trong ngăn tủ rất lớn lại chỉ để mấy cái chén thô có thể đếm được trên đầu ngón tay, trên mỗi cái đều có chỗ mẻ, cũng không biết dùng bao năm rồi.
Tô Như Ý đi một vòng trong bếp, đi đến trước lu gạo mở nắp nhìn thoáng qua, gạo và mì đều đã sắp thấy đáy, bột mì đen tuyền, bên trong có trộn thêm hạt cao lương.
Gạo là gạo lứt, rất vàng, còn có một con thiêu thân từ bên trong bay ra.
Có thể nhìn ra được đây là gạo cũ.
Chỉ dựa vào số gạo và mì này, chắc hẳn ăn không tới hai ngày.
Nàng đi tới bệ bếp, ngoại trừ cái thớt được nàng rửa chung với chén bát lúc nãy, những nơi còn lại đều bám đầy bụi.
Trước kia phòng bếp cũng không phải như vậy, mỗi ngày đều sẽ quét dọn, ngay cả bệ bếp cũng được quét sạch sẽ, củi lửa cũng được sắp xếp gọn gàng.
Nhưng bây giờ lại thành như vậy……
Một phần là trong nhà ít người, bây giờ sức lao động chủ yếu là nữ nhân, có thời gian liền đi làm việc nhà nông, không rảnh lo những thứ này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn một phần, đương nhiên vẫn là do Tô Như Ý.
Nàng ta giống như một cây gậy thọc cức, nhảy nhót lung tung ở Lục gia, làm cho mỗi người phiền lòng, một khi con người có tâm trạng không tốt cũng không muốn quan tâm đến những việc nhỏ này.
Bây giờ tâm thái của tất cả mọi người trong Lục gia đều là có miếng cơm sống qua ngày là được.
Tô Như Ý rất lo lắng cho tương lai sau này của lục gia.
Lục gia đại phòng có hai đứa nhỏ, nhị phòng có hai đứa nhỏ tam phòng của nàng có một đứa nhỏ.
Hơn nữa Trương thị là đương gia, Lục Đa Điền chỉ nằm trên giường không thể làm việc, còn có ba người tức phụ.
Tổng cộng mười miệng ăn.
Công việc vườn tược đều do nữ nhân làm, ngoại trừ Tô Như Ý.
Cái tai họa này, nàng ta chê trong vườn nắng, khom lưng lâu sẽ đau lưng, cố chấp muốn đi lên núi cắt cỏ heo, nhặt củi lửa với bọn nhỏ.
Cả một ngày làm việc còn không nhiều bằng Ngưu Nhi mới 8 tuổi, cả ngày đều ngồi trên núi chơi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro