[Làm Giàu] Ác Phụ Đụng Đầu, Đứng Dậy Sau Khi Tìm Thấy Lương Tâm
Nhi Tử Ngốc Đán...
Tâm Khiêu
2025-01-02 01:07:42
Lần trước nữ nhân này đá con của mình xuống giường, té đến ngốc, ông ấy nhặt về lại cho đứa nhỏ một mạng, nàng không biết cảm ơn thì thôi đi, lại còn chỉ vào mũi ông ấy mắng ông ấy là lang băm, nói chẳng qua chỉ là ngã một cái thôi, mà bị tên lang băm như ông ấy trị đến ngốc luôn rồi!
Lúc đó Hồ lang trung giận đến run tay, thiếu chút nữa là ngất đi.
Lần này nghe nói là xem bệnh cho nữ nhân này, ông ấy căn bản không muốn tới.
Nhưng Lưu Thúy Nhi hạ mình cầu xin ông ấy, ông ấy thương xót những người khác trong Lục gia, mới đến đây xem.
“Sao, bị đánh à?”
Hồ lang trung thấy Tô Như Ý là khó chịu, vừa mở miệng đã châm biếm.
Lưu Thúy Nhi có chút chột dạ, không hé răng.
Tô Diệc Diệc nói: “Không phải, là do tự ta không cẩn thận va phải.”
Giọng nói bình tĩnh, không có khí thế không nói chết người không câm miệng và vênh váo tự đắc như trước kia.
Lưu Thúy Nhi hơi sửng sốt, nhìn chằm chằm tam đệ muội, đúng là mặt trời mọc ở đằng Tây mà, tam đệ muội vậy mà cũng biết giữ thể diện rồi.
Nếu là trước kia, chắc chắn Tô Như Ý sẽ cắn ngược lại một cái, vu cáo mình và mẹ chồng muốn hại tính mạng của nàng, sẵn tiện lôi tổ tông nhà bọn họ ra thăm hỏi hết một lượt, căn bản không quan tâm phải trái phải trắng đen, cũng không quan tâm có người ngoài ở đó hay không.
Hơn nữa…
Cách nàng nói chuyện, cũng không đúng lắm
Vốn dĩ Hồ lang trung nghĩ nếu nữ nhân này mở miệng mắng người, ông ấy sẽ trực tiếp xoay người rời đi, mặc kệ nàng sống hay chết!
Không ngờ thái độ của nàng lại tạm được, ông ấy cũng không nói nhiều, ngồi lên chiếc ghế Lưu Thúy Nhi mang đến, bắt đầu bắt mạch cho Tô Như Ý.
Mạch đập đều và mạnh, không có vấn đề gì cả.
Ông ấy rất chán ghét nữ tử này, không muốn nói nhiều thêm nửa câu, lạnh mặt đứng dậy: “Chẳng có vấn đề gì cả.”
Nói xong, cầm lấy hòm thuốc cũ của mình rồi rời đi.
Lưu Thúy Nhi vội vàng đuổi theo đi: “Đại phu, ông không kê vài đơn thuốc sao? Mặc kệ vết sưng trên đầu nàng ta sao?”
Tô Diệc Diệc thấy Lưu Thúy Nhi như vậy, ngẩn ra một chút, vị đại tẩu này lúc đánh nhau hay mắng chửi đều rất hung hăng, nhưng trong lòng vẫn lương thiện, vào lúc quan trọng vẫn nghĩ cho Tô Như Ý.
“Chờ hai ngày là tự khỏi, làm gì mà quý giá như vậy!”
Hồ lang trung nói xong đã vội vàng rời đi, cảm thấy xui xẻo.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc đó Hồ lang trung giận đến run tay, thiếu chút nữa là ngất đi.
Lần này nghe nói là xem bệnh cho nữ nhân này, ông ấy căn bản không muốn tới.
Nhưng Lưu Thúy Nhi hạ mình cầu xin ông ấy, ông ấy thương xót những người khác trong Lục gia, mới đến đây xem.
“Sao, bị đánh à?”
Hồ lang trung thấy Tô Như Ý là khó chịu, vừa mở miệng đã châm biếm.
Lưu Thúy Nhi có chút chột dạ, không hé răng.
Tô Diệc Diệc nói: “Không phải, là do tự ta không cẩn thận va phải.”
Giọng nói bình tĩnh, không có khí thế không nói chết người không câm miệng và vênh váo tự đắc như trước kia.
Lưu Thúy Nhi hơi sửng sốt, nhìn chằm chằm tam đệ muội, đúng là mặt trời mọc ở đằng Tây mà, tam đệ muội vậy mà cũng biết giữ thể diện rồi.
Nếu là trước kia, chắc chắn Tô Như Ý sẽ cắn ngược lại một cái, vu cáo mình và mẹ chồng muốn hại tính mạng của nàng, sẵn tiện lôi tổ tông nhà bọn họ ra thăm hỏi hết một lượt, căn bản không quan tâm phải trái phải trắng đen, cũng không quan tâm có người ngoài ở đó hay không.
Hơn nữa…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cách nàng nói chuyện, cũng không đúng lắm
Vốn dĩ Hồ lang trung nghĩ nếu nữ nhân này mở miệng mắng người, ông ấy sẽ trực tiếp xoay người rời đi, mặc kệ nàng sống hay chết!
Không ngờ thái độ của nàng lại tạm được, ông ấy cũng không nói nhiều, ngồi lên chiếc ghế Lưu Thúy Nhi mang đến, bắt đầu bắt mạch cho Tô Như Ý.
Mạch đập đều và mạnh, không có vấn đề gì cả.
Ông ấy rất chán ghét nữ tử này, không muốn nói nhiều thêm nửa câu, lạnh mặt đứng dậy: “Chẳng có vấn đề gì cả.”
Nói xong, cầm lấy hòm thuốc cũ của mình rồi rời đi.
Lưu Thúy Nhi vội vàng đuổi theo đi: “Đại phu, ông không kê vài đơn thuốc sao? Mặc kệ vết sưng trên đầu nàng ta sao?”
Tô Diệc Diệc thấy Lưu Thúy Nhi như vậy, ngẩn ra một chút, vị đại tẩu này lúc đánh nhau hay mắng chửi đều rất hung hăng, nhưng trong lòng vẫn lương thiện, vào lúc quan trọng vẫn nghĩ cho Tô Như Ý.
“Chờ hai ngày là tự khỏi, làm gì mà quý giá như vậy!”
Hồ lang trung nói xong đã vội vàng rời đi, cảm thấy xui xẻo.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro