[Làm Giàu] Ác Phụ Đụng Đầu, Đứng Dậy Sau Khi Tìm Thấy Lương Tâm
Nhi Tử Ngốc Đán...
Tâm Khiêu
2025-01-02 01:07:42
Giường thật sự khá cao, nghĩ đến việc nguyên chủ đã từng đá một đứa trẻ 2 tuổi xuống giường, nàng nhịn không được thầm mắng một câu trong lòng.
Đúng là không phải người.
Sàn nhà trong phòng cũng là đất, chỉ là đã được đầm chắc, rất cứng, bên cạnh giường đặt một đôi giày vải, nàng mang giày xuống giường, vẫn hơi loạng choạng, nhưng quả thật không còn đau đầu nhiều như trước.
Đỡ bức tường đất lởm chởm đi ra cửa, ánh mặt trời bên ngoài sáng rực, chói đến mức nàng phải nheo mắt lại.
Đập vào mắt là một cái sân không lớn, bên cạnh tường viện có một cây đại thụ không biết tên, dưới bóng cây là một cái bàn vuông cũ kỹ.
Ba con gà đang kiếm ăn dọc theo tường đất.
Một bé trai mặc quần thủng đũng đang ngồi dưới bóng cây dùng tay đào đất.
Nàng biết bé trai này, chính là Đản Nhi đáng thương.
Kiếp trước nàng chưa kết hôn sinh con, lại chưa từng ở chung với đứa nhỏ này, đối với cậu bé nàng cũng không có tình mẹ con gì, chỉ là nghĩ đến những chuyện đứa trẻ đáng thương này đã từng trải qua thì cảm thấy vô cùng đau lòng.
Không khỏi đi qua đó, muốn lên tiếng gọi “nhi tử của mình”.
Đản Nhi quả thật đã trở nên ngốc nghếch, nhìn ánh mắt của cậu bé là biết, không lanh lợi chút nào.
Nhưng Tiểu Đản Nhi thấy nàng đến gần, trên gương mặt đờ đẫn lại hiện lên vẻ sợ hãi, sau đó oa một tiếng khóc lên.
Tô Như Ý: “…”
Nguyên chủ đáng ghét, đã tạo thành tổn thương tâm lý lớn bao nhiêu với đứa nhỏ này vậy hả!
“Đản Nhi, đừng khóc, ta sẽ không đánh con đâu…”
Tô Như Ý đang vụng về dỗ dành đứa nhỏ đáng thương, Trương thị đã vọt ra từ một gian phòng khác.
Giận dữ thét lên:
“Ngươi làm gì đấy, đừng chạm vào Đản Nhi của ta!”
Trong nháy mắt, Tiểu Đản Nhi đã vùi vào ngực nãi nãi khóc càng dữ hơn.
Trương thị ôm đứa nhỏ, vừa lắc lư cơ thể, vừa dùng tay vỗ lưng đứa nhỏ đáng thương, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Như Ý.
“Ngươi làm gì hả, đứa nhỏ không bị ngã chết ngươi không cam lòng có phải không?”
Trương thị thật sự sợ nữ nhân này chịu thiệt nên sẽ trả thù lên người đứa nhỏ, trong lòng nữ nhân độc ác này, đây là con của Lục gia, không phải của nàng.
Tô Như Ý có chút xấu hổ, hơi ngượng ngùng gọi một tiếng nương, đột nhiên có thêm một người mẹ chồng, nàng có chút không quen.
“Nương… Ta không có, ta chỉ muốn nhìn Đản Nhi một chút.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đúng là không phải người.
Sàn nhà trong phòng cũng là đất, chỉ là đã được đầm chắc, rất cứng, bên cạnh giường đặt một đôi giày vải, nàng mang giày xuống giường, vẫn hơi loạng choạng, nhưng quả thật không còn đau đầu nhiều như trước.
Đỡ bức tường đất lởm chởm đi ra cửa, ánh mặt trời bên ngoài sáng rực, chói đến mức nàng phải nheo mắt lại.
Đập vào mắt là một cái sân không lớn, bên cạnh tường viện có một cây đại thụ không biết tên, dưới bóng cây là một cái bàn vuông cũ kỹ.
Ba con gà đang kiếm ăn dọc theo tường đất.
Một bé trai mặc quần thủng đũng đang ngồi dưới bóng cây dùng tay đào đất.
Nàng biết bé trai này, chính là Đản Nhi đáng thương.
Kiếp trước nàng chưa kết hôn sinh con, lại chưa từng ở chung với đứa nhỏ này, đối với cậu bé nàng cũng không có tình mẹ con gì, chỉ là nghĩ đến những chuyện đứa trẻ đáng thương này đã từng trải qua thì cảm thấy vô cùng đau lòng.
Không khỏi đi qua đó, muốn lên tiếng gọi “nhi tử của mình”.
Đản Nhi quả thật đã trở nên ngốc nghếch, nhìn ánh mắt của cậu bé là biết, không lanh lợi chút nào.
Nhưng Tiểu Đản Nhi thấy nàng đến gần, trên gương mặt đờ đẫn lại hiện lên vẻ sợ hãi, sau đó oa một tiếng khóc lên.
Tô Như Ý: “…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyên chủ đáng ghét, đã tạo thành tổn thương tâm lý lớn bao nhiêu với đứa nhỏ này vậy hả!
“Đản Nhi, đừng khóc, ta sẽ không đánh con đâu…”
Tô Như Ý đang vụng về dỗ dành đứa nhỏ đáng thương, Trương thị đã vọt ra từ một gian phòng khác.
Giận dữ thét lên:
“Ngươi làm gì đấy, đừng chạm vào Đản Nhi của ta!”
Trong nháy mắt, Tiểu Đản Nhi đã vùi vào ngực nãi nãi khóc càng dữ hơn.
Trương thị ôm đứa nhỏ, vừa lắc lư cơ thể, vừa dùng tay vỗ lưng đứa nhỏ đáng thương, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Như Ý.
“Ngươi làm gì hả, đứa nhỏ không bị ngã chết ngươi không cam lòng có phải không?”
Trương thị thật sự sợ nữ nhân này chịu thiệt nên sẽ trả thù lên người đứa nhỏ, trong lòng nữ nhân độc ác này, đây là con của Lục gia, không phải của nàng.
Tô Như Ý có chút xấu hổ, hơi ngượng ngùng gọi một tiếng nương, đột nhiên có thêm một người mẹ chồng, nàng có chút không quen.
“Nương… Ta không có, ta chỉ muốn nhìn Đản Nhi một chút.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro