Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ
Triều Đại
Lê Mạc Mạch
2024-09-11 02:50:08
“Đúng vậy, con mới bao lớn, nói cái gì mà gả chồng mới không gả chồng, cũng không biết e lệ gì cả.” Thẩm Lâm thị ở bên cạnh, sau khi hiểu hết ngọn nguồn thì cũng bình tĩnh duỗi tay sủng nịnh ấn lên trán của Thẩm Bích Thấm một cái, rồi sau đó nhẹ nhàng đắp chăn lên cho nàng.
“Lời người ta nói là thật sao, nương, người giúp đại tỷ khi dễ con, người không thương con.” Thẩm Bích Thấm cảm nhận được sự quan tâm của Thẩm Lâm thị, trong lòng dâng lên một trận mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, tỏ vẻ ủy khuất.
“Ai u, các người mau nhìn này, đây là cái biểu tình gì vậy, sao giấm lại chua như vậy.” Nghe xong lời Thẩm Bích Thấm nói, Thẩm Lâm thị sửng sốt, sau đó liền chỉ vào Thẩm Bích Thấm, “phụt…” cười một tiếp.
“Ha ha…”
Mấy người Thẩm Thủ Nghĩa ở bên cạnh cũng thoải mái bật cười theo, đây là lần đầu tiên từ sau khi Thẩm Bích Thấm sinh bệnh thì nhà bọn họ có tiếng cười.
Nhìn gia đình ấm áp tình thương này, Thẩm Bích Thấm âm thầm thề, nàng nhất định phải để cho bọn họ có cuộc sống thật là tốt!
Muốn như vậy, thì đầu tiên phải nghĩ biện pháp để có thể phân nhà!
Thời gian Thẩm Bích Thấm trở lại cũng đã qua hai ngày, cũng có thể là bởi vì chuyện hôn sự đã bàn xong với Thẩm lão thái nên hai ngày này bà ta cũng không có làm ra chuyện gì quá đáng.
“Ác ác…”
“Gâu gâu…”
Tiếng gà gáy, tiếng chó sủa mơ hồ, Thẩm Bích Thấm yên lặng tiêu hóa những lời Thẩm Kỳ Viễn mới nói.
Quốc gia mà nàng xuyên qua tên là Nam Minh, niên hiệu là Kiến Nhạc, đương kim hoàng đế tên gọi là Chu Bưu, cũng là thời đại không có ở trong lịch sử.
Lúc nhìn thấy Hán phục và vải bông được sử dụng rộng rãi, nàng phỏng đoán hẳn đây là Minh triều, chỉ là không nghĩ đến, đây lại chính là một triều đại không có trong lịch sử, nhưng mà nơi này hẳn là vẫn ở trên địa cầu, hay đơn giản nói chính là một thời đại song song.
Thôn này tên là Thẩm Gia thôn, thuộc phủ Chương Châu, là phủ thứ 12 và xã thứ 13, nằm ở khu vực Mân Nam.
Thẩm Bích Thấm nhớ lại, khó trách lúc cô tỉnh lại thì có thể nghe hiểu được ngôn ngữ nơi này, hóa ra là khu vực Mân Nam, kiếp trước nàng cũng là người Mân Nam nên có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của khu vực này, nếu mà trọng sinh ở khu vực dân tộc thiểu số, hoặc là khu vực mà sử dụng ngôn ngữ ít phổ biến, thì có thể là bi thảm thật rồi.
Dù sao thì cổ đại cũng không có quốc ngữ, chỉ có tiếng phổ thông, nhưng tiếng phổ thông chỉ có con em quý tộc và người đọc sách mới có thể học, còn dân chúng bình thường thì cũng không biết nhiều chữ, nên làm sao có thể học được tiếng phổ thông.
Co mình vào trong chiếc chăn cũ mốc meo, Thẩm Bích Thấm lại một lần nữa nhìn xung quang căn phòng mà bản thân mình đang ở, mái tranh trong suất, bức tường được làm bằng gạch nung rồi cùng với bùn và rơm xếp chồng lên nhau, phòng ốc thấp bé, khắp nơi đều có gió lùa, ngay cả ván cửa cũng có tổ mối đang làm bám xung quanh.
“Lời người ta nói là thật sao, nương, người giúp đại tỷ khi dễ con, người không thương con.” Thẩm Bích Thấm cảm nhận được sự quan tâm của Thẩm Lâm thị, trong lòng dâng lên một trận mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, tỏ vẻ ủy khuất.
“Ai u, các người mau nhìn này, đây là cái biểu tình gì vậy, sao giấm lại chua như vậy.” Nghe xong lời Thẩm Bích Thấm nói, Thẩm Lâm thị sửng sốt, sau đó liền chỉ vào Thẩm Bích Thấm, “phụt…” cười một tiếp.
“Ha ha…”
Mấy người Thẩm Thủ Nghĩa ở bên cạnh cũng thoải mái bật cười theo, đây là lần đầu tiên từ sau khi Thẩm Bích Thấm sinh bệnh thì nhà bọn họ có tiếng cười.
Nhìn gia đình ấm áp tình thương này, Thẩm Bích Thấm âm thầm thề, nàng nhất định phải để cho bọn họ có cuộc sống thật là tốt!
Muốn như vậy, thì đầu tiên phải nghĩ biện pháp để có thể phân nhà!
Thời gian Thẩm Bích Thấm trở lại cũng đã qua hai ngày, cũng có thể là bởi vì chuyện hôn sự đã bàn xong với Thẩm lão thái nên hai ngày này bà ta cũng không có làm ra chuyện gì quá đáng.
“Ác ác…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Gâu gâu…”
Tiếng gà gáy, tiếng chó sủa mơ hồ, Thẩm Bích Thấm yên lặng tiêu hóa những lời Thẩm Kỳ Viễn mới nói.
Quốc gia mà nàng xuyên qua tên là Nam Minh, niên hiệu là Kiến Nhạc, đương kim hoàng đế tên gọi là Chu Bưu, cũng là thời đại không có ở trong lịch sử.
Lúc nhìn thấy Hán phục và vải bông được sử dụng rộng rãi, nàng phỏng đoán hẳn đây là Minh triều, chỉ là không nghĩ đến, đây lại chính là một triều đại không có trong lịch sử, nhưng mà nơi này hẳn là vẫn ở trên địa cầu, hay đơn giản nói chính là một thời đại song song.
Thôn này tên là Thẩm Gia thôn, thuộc phủ Chương Châu, là phủ thứ 12 và xã thứ 13, nằm ở khu vực Mân Nam.
Thẩm Bích Thấm nhớ lại, khó trách lúc cô tỉnh lại thì có thể nghe hiểu được ngôn ngữ nơi này, hóa ra là khu vực Mân Nam, kiếp trước nàng cũng là người Mân Nam nên có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của khu vực này, nếu mà trọng sinh ở khu vực dân tộc thiểu số, hoặc là khu vực mà sử dụng ngôn ngữ ít phổ biến, thì có thể là bi thảm thật rồi.
Dù sao thì cổ đại cũng không có quốc ngữ, chỉ có tiếng phổ thông, nhưng tiếng phổ thông chỉ có con em quý tộc và người đọc sách mới có thể học, còn dân chúng bình thường thì cũng không biết nhiều chữ, nên làm sao có thể học được tiếng phổ thông.
Co mình vào trong chiếc chăn cũ mốc meo, Thẩm Bích Thấm lại một lần nữa nhìn xung quang căn phòng mà bản thân mình đang ở, mái tranh trong suất, bức tường được làm bằng gạch nung rồi cùng với bùn và rơm xếp chồng lên nhau, phòng ốc thấp bé, khắp nơi đều có gió lùa, ngay cả ván cửa cũng có tổ mối đang làm bám xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro