Làm Giàu: Đậu Trạng Nguyên Liền Hưu Thê, Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam
Bồi Bổ Cơ Thể 3
2024-09-08 15:30:22
Chẳng trách lại tốn những mười lượng bạc. Tô Vũ Loan này không đến y quán nào giá rẻ lại đến Bảo Hà Đường khám đại phu.
Thật là phung phí.
Thẩm mẫu vô cùng bực bội, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Thẩm Ninh mắng Tô Vũ Loan không biết xấu hổ, chỉ là khôi phục thân thể mà dùng dược liệu đắt tiền như thế để làm gì.
Tô Vũ Loan nhìn Thẩm Ninh: “Đại phu nói thân thể ta suy nhược, nếu không dùng dược liệu tốt thì khó mà khôi phục. Nếu không hồi phục tốt thì khó lòng mang thai được. Ninh tỷ nhi không muốn ta sớm mang thai hài tử của đại ca muội sao?”
“Ta... ta không có ý đó.” Thẩm Ninh trừng mắt với nàng.
“Không có thì tốt.”
Tô Vũ Loan lại mỉm cười với Thẩm bà tử: “Nương, con cũng muốn thân thể hồi phục nhanh một chút, sớm hoài thai để có thể khiến cho nương được vui vẻ.”
“Với cả chẳng phải nương luôn mong muốn được ôm tôn tử hay sao? Chắc hẳn nương sẽ không tiếc mười lượng bạc này cho tôn tử của mình đâu.”
Khóe miệng Thẩm bà tử co giật dữ dội, hàm răng nghiến chặt vào nhau.
Tô Vũ Loan đã nói đến mức này, nếu không lấy tiền ra, thì chính là bà ta không muốn chi số tiền này cho tôn tử.
Nhưng đây là mười lượng bạc, không bằng giết bà ta đi cho xong!
Thẩm bà tử đang định mở miệng phản đối, thì nghe Tô Vũ Loan nói: “Đương nhiên, nếu nương không muốn bỏ tiền thì con cũng không khiến người phải khó xử. Cùng lắm thì con sẽ tiết kiệm tiền, chuyện hài tử không nhắc đến nữa, để vài năm sau rồi tính.”
Nghe thế, Thẩm bà tử lại bật dậy.
Tự ca nhi năm nay đã hai mươi tuổi, nam tử bằng tuổi với hắn ta có hài tử đều đi mua nước tương được rồi.
Nếu bụng Tô Vũ Loan vẫn không nhúc nhích, người ngoài sẽ nghĩ về Thẩm gia như thế nào? Bà ta không thể ngẩng đầu trước mặt Vương bà tử được.
Cuối cùng, Thẩm bà tử nghiến răng đồng ý. Quay vào phòng lấy ra mười lượng bạc.
Trái tim bà ta như bị cắt, nhưng vì tôn tử, bà ta chấp nhận.
Dù sao trong tương lai Tô Vũ Loan kiếm được bạc cũng phải giao vào tay bà ta. Chỉ tự an ủi bản thân như vậy mới khiến cho bà ta cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Tô Vũ Loan mỉm cười nhận lấy bạc: “Cảm ơn nương!” Rồi quay trở lại phía Đông viện.
Thật là phung phí.
Thẩm mẫu vô cùng bực bội, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Thẩm Ninh mắng Tô Vũ Loan không biết xấu hổ, chỉ là khôi phục thân thể mà dùng dược liệu đắt tiền như thế để làm gì.
Tô Vũ Loan nhìn Thẩm Ninh: “Đại phu nói thân thể ta suy nhược, nếu không dùng dược liệu tốt thì khó mà khôi phục. Nếu không hồi phục tốt thì khó lòng mang thai được. Ninh tỷ nhi không muốn ta sớm mang thai hài tử của đại ca muội sao?”
“Ta... ta không có ý đó.” Thẩm Ninh trừng mắt với nàng.
“Không có thì tốt.”
Tô Vũ Loan lại mỉm cười với Thẩm bà tử: “Nương, con cũng muốn thân thể hồi phục nhanh một chút, sớm hoài thai để có thể khiến cho nương được vui vẻ.”
“Với cả chẳng phải nương luôn mong muốn được ôm tôn tử hay sao? Chắc hẳn nương sẽ không tiếc mười lượng bạc này cho tôn tử của mình đâu.”
Khóe miệng Thẩm bà tử co giật dữ dội, hàm răng nghiến chặt vào nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Vũ Loan đã nói đến mức này, nếu không lấy tiền ra, thì chính là bà ta không muốn chi số tiền này cho tôn tử.
Nhưng đây là mười lượng bạc, không bằng giết bà ta đi cho xong!
Thẩm bà tử đang định mở miệng phản đối, thì nghe Tô Vũ Loan nói: “Đương nhiên, nếu nương không muốn bỏ tiền thì con cũng không khiến người phải khó xử. Cùng lắm thì con sẽ tiết kiệm tiền, chuyện hài tử không nhắc đến nữa, để vài năm sau rồi tính.”
Nghe thế, Thẩm bà tử lại bật dậy.
Tự ca nhi năm nay đã hai mươi tuổi, nam tử bằng tuổi với hắn ta có hài tử đều đi mua nước tương được rồi.
Nếu bụng Tô Vũ Loan vẫn không nhúc nhích, người ngoài sẽ nghĩ về Thẩm gia như thế nào? Bà ta không thể ngẩng đầu trước mặt Vương bà tử được.
Cuối cùng, Thẩm bà tử nghiến răng đồng ý. Quay vào phòng lấy ra mười lượng bạc.
Trái tim bà ta như bị cắt, nhưng vì tôn tử, bà ta chấp nhận.
Dù sao trong tương lai Tô Vũ Loan kiếm được bạc cũng phải giao vào tay bà ta. Chỉ tự an ủi bản thân như vậy mới khiến cho bà ta cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Tô Vũ Loan mỉm cười nhận lấy bạc: “Cảm ơn nương!” Rồi quay trở lại phía Đông viện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro