Làm Giàu: Đậu Trạng Nguyên Liền Hưu Thê, Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam
Đặt Câu Hỏi 3
2024-09-08 15:30:22
“Vâng...” Thẩm Ninh không tình nguyện ra khỏi phòng bếp.
Vừa đến sân viện, Thẩm Ninh đã thấy Thẩm Tự từ trong thư phòng bước ra ngoài.
Nàng ta nghĩ bản thân nhìn nhầm, dụi mắt liên tục.
Đúng mà, đại ca từ thư phòng đi ra ngoài.
Vậy chỉ có thể là... Tối hôm qua bọn họ không ngủ chung một phòng?!
Dường như phát hiện ra việc gì khủng khiếp, Thẩm Ninh hốt hoảng chạy quay về phòng bếp.
‘Nương... nương... có chuyện rồi...”
Thấy nàng ta hoảng hốt, Thẩm mẫu cau mày, giễu cợt nói: “Ta để con đi gọi người, mà sao con như nhìn thấy ma vậy?”
Thẩm Ninh thì thầm vào tai Thẩm mẫu: ‘Nương, con vừa nhìn thấy đại ca từ thư phòng đi ra!”
“Cái gì?!”
Vẻ mặt Thẩm mẫu thay đổi đột ngột, “Con nhìn chuẩn chứ?”
“Con tuyệt đối không nhìn nhầm, trông có vẻ như tối qua đại ca đã ngủ ở thư phòng.”
Nắm được điểm này, Thẩm Ninh thêm mắm dặm muối: “Tô Vũ Loan này thật là quá đáng giận, hiếm khi đại ca mới về một lần, vậy mà còn để cho đại ca ngủ trong thư phòng.”
Nghe vậy, vẻ mặt Thẩm mẫu hoàn toàn đen lại.
Đến giờ ăn sáng, Tô Vũ Loan là người cuối cùng bước vào chính phòng, đi tới bên cạnh Thẩm Tự ngồi xuống.
Nhớ lại cảnh tượng tối qua, Thẩm Tự vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh.
Nhìn bát cháo trước mặt, hắn ta không cảm thấy ngon miệng chút nào.
Thẩm Ninh ngồi ở đối diện, quét mắt qua lại giữa hai người bọn họ, nhìn Tô Vũ Loan như đang chờ xem kịch.
Tô Vũ Loan phớt lờ ánh mắt của nàng ta, và tự mình ăn cháo.
Từ lúc vào phòng, vẻ mặt Thẩm mẫu vẫn luôn lạnh lùng, chắc chắn bà ta biết bọn họ vẫn chưa viên phòng.
Bởi vì cuối cùng Thẩm Tự cũng trở về, nên Thẩm mẫu không tra hỏi trực tiếp.
Đúng lúc này, Thẩm Tự đứng dậy nói với Thẩm bà tử: “Nương, nhi tử phải về thư viện học tập đây.”
Lông mày Thẩm mẫu nhíu chặt, “Sao con lại vội vàng rời đi như vậy, sao không ở lại thêm một ngày.”
“Hôm qua con thấy nương có vẻ không được khỏe, nên mới tính toán ở lại thêm một ngày. Nhưng hôm nay con thấy ngài đã tốt lên rất nhiều, cũng cảm thấy yên tâm, nên nghĩ rằng nên về thư viện để không làm chậm trễ việc học tập.”
Khi Thẩm Tự nói, Tô Vũ Loan khẽ nhướng mày.
Thẩm bà tử nhìn hắn ta: “Được rồi, việc học của con rất quan trọng nhưng con cũng phải ăn sáng đã rồi hãy đi.”
“Không, con... không thấy đói.”
Thẩm Tự nói xong, xoay người rời đi.
Vừa đến sân viện, Thẩm Ninh đã thấy Thẩm Tự từ trong thư phòng bước ra ngoài.
Nàng ta nghĩ bản thân nhìn nhầm, dụi mắt liên tục.
Đúng mà, đại ca từ thư phòng đi ra ngoài.
Vậy chỉ có thể là... Tối hôm qua bọn họ không ngủ chung một phòng?!
Dường như phát hiện ra việc gì khủng khiếp, Thẩm Ninh hốt hoảng chạy quay về phòng bếp.
‘Nương... nương... có chuyện rồi...”
Thấy nàng ta hoảng hốt, Thẩm mẫu cau mày, giễu cợt nói: “Ta để con đi gọi người, mà sao con như nhìn thấy ma vậy?”
Thẩm Ninh thì thầm vào tai Thẩm mẫu: ‘Nương, con vừa nhìn thấy đại ca từ thư phòng đi ra!”
“Cái gì?!”
Vẻ mặt Thẩm mẫu thay đổi đột ngột, “Con nhìn chuẩn chứ?”
“Con tuyệt đối không nhìn nhầm, trông có vẻ như tối qua đại ca đã ngủ ở thư phòng.”
Nắm được điểm này, Thẩm Ninh thêm mắm dặm muối: “Tô Vũ Loan này thật là quá đáng giận, hiếm khi đại ca mới về một lần, vậy mà còn để cho đại ca ngủ trong thư phòng.”
Nghe vậy, vẻ mặt Thẩm mẫu hoàn toàn đen lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến giờ ăn sáng, Tô Vũ Loan là người cuối cùng bước vào chính phòng, đi tới bên cạnh Thẩm Tự ngồi xuống.
Nhớ lại cảnh tượng tối qua, Thẩm Tự vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh.
Nhìn bát cháo trước mặt, hắn ta không cảm thấy ngon miệng chút nào.
Thẩm Ninh ngồi ở đối diện, quét mắt qua lại giữa hai người bọn họ, nhìn Tô Vũ Loan như đang chờ xem kịch.
Tô Vũ Loan phớt lờ ánh mắt của nàng ta, và tự mình ăn cháo.
Từ lúc vào phòng, vẻ mặt Thẩm mẫu vẫn luôn lạnh lùng, chắc chắn bà ta biết bọn họ vẫn chưa viên phòng.
Bởi vì cuối cùng Thẩm Tự cũng trở về, nên Thẩm mẫu không tra hỏi trực tiếp.
Đúng lúc này, Thẩm Tự đứng dậy nói với Thẩm bà tử: “Nương, nhi tử phải về thư viện học tập đây.”
Lông mày Thẩm mẫu nhíu chặt, “Sao con lại vội vàng rời đi như vậy, sao không ở lại thêm một ngày.”
“Hôm qua con thấy nương có vẻ không được khỏe, nên mới tính toán ở lại thêm một ngày. Nhưng hôm nay con thấy ngài đã tốt lên rất nhiều, cũng cảm thấy yên tâm, nên nghĩ rằng nên về thư viện để không làm chậm trễ việc học tập.”
Khi Thẩm Tự nói, Tô Vũ Loan khẽ nhướng mày.
Thẩm bà tử nhìn hắn ta: “Được rồi, việc học của con rất quan trọng nhưng con cũng phải ăn sáng đã rồi hãy đi.”
“Không, con... không thấy đói.”
Thẩm Tự nói xong, xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro