Làm Giàu: Đậu Trạng Nguyên Liền Hưu Thê, Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam
Mồi Dụ Cá 2
2024-09-08 15:30:22
Suy đi tính lại, bà ta quay sang van nài: “Đừng mà, cô nương, xin ngươi hãy giơ cao đánh khẽ tha cho ta lần này. Hay là ta trả lại bạc cho ngươi, ta cũng chỉ buôn bán nhỏ, kiếm ăn không dễ dàng mà.
Tô Vũ Loan nhìn thẳng vào bà ta: “Ta hỏi ngươi, thứ này ngươi đã bán bao nhiêu hộp?”
“Ba, chỉ có ba hộp.”
“Có thật không?”
“Thực sự chỉ có ba hộp, ta không dám nói dối cô nương. Tháng trước ta mới bắt đầu bán thứ này, nhưng thứ này đắt nên không có mấy người hỏi ...không có mấy ai mua cả. Đây là lần đầu tiên ta đến trấn Thanh Thủy, trước đây ta bán ở trấn khác.” La Tam Nương đổi chỗ bán hàng ngay sau khi bán được một hộp, vì sợ người mua sau khi sử dụng tìm đến cửa.
Ánh mắt Tô Vũ Loan khẽ nhúc nhích, tức là ở kiếp này, nàng đã gặp La Tam Nương trước Thẩm Ninh.
‘Cô nương, ta thực sự biết sai rồi, xin hãy tha cho ta, ta còn hai hài tử phải nuôi nấng.” La Ta Nương khẩn thiết cầu xin.
La Tam Nương nhíu mày, “Có tha cho ngươi hay không là do ta quyết định, nhưng có tố cáo hay không lại không phải do ta”
La Tam Nương là một người bán hàng khôn khéo, bà ta nhìn ra được Tô Vũ Loan muốn thương lượng điều kiện, bà ta nói: “Chỉ cần cô nương tha cho ta lần này, dù yêu cầu bất cứ thứ gì ta cũng đồng ý.”
Tô Vũ Loan chỉ vào hẻm nhỏ bên cạnh, ra hiệu cho bà ta đi đến chỗ vắng vẻ để nói chuyện. “Thành thật một chút, ngươi đừng khiến hài tử của mình phải vào nhà lao suốt đời.”
Những lời này nói ra, La Tam Nương dù có muốn cũng không dám bỏ chạy, hài tử là mạng sống của bà ta, lời Tô Vũ Loan nói đã bóp chặt huyết mạch.
Bà ta chỉ đành thu dọn quầy hàng, ngoan ngoãn đi theo nàng vào hẻm nhỏ.
“Cô nương, giờ ngươi có thể nói cho ta biết điều kiện của ngươi là gì?”
Tô Vũ Loan thấy bà ta đã chịu sự khống chế của mình, nên gật đầu nói: “Rất đơn giản, chỉ cần ngươi hợp tác với ta làm một chuyện.”
La Ta Nương sửng sốt trong giây lát, sau đó liên tục gật đầu: “Được được, chỉ cần cô nương không tố cáo ta, thì ta sẽ nghe theo sự sắp xếp của ngươi.”
....
Tô Vũ Loan nhìn thẳng vào bà ta: “Ta hỏi ngươi, thứ này ngươi đã bán bao nhiêu hộp?”
“Ba, chỉ có ba hộp.”
“Có thật không?”
“Thực sự chỉ có ba hộp, ta không dám nói dối cô nương. Tháng trước ta mới bắt đầu bán thứ này, nhưng thứ này đắt nên không có mấy người hỏi ...không có mấy ai mua cả. Đây là lần đầu tiên ta đến trấn Thanh Thủy, trước đây ta bán ở trấn khác.” La Tam Nương đổi chỗ bán hàng ngay sau khi bán được một hộp, vì sợ người mua sau khi sử dụng tìm đến cửa.
Ánh mắt Tô Vũ Loan khẽ nhúc nhích, tức là ở kiếp này, nàng đã gặp La Tam Nương trước Thẩm Ninh.
‘Cô nương, ta thực sự biết sai rồi, xin hãy tha cho ta, ta còn hai hài tử phải nuôi nấng.” La Ta Nương khẩn thiết cầu xin.
La Tam Nương nhíu mày, “Có tha cho ngươi hay không là do ta quyết định, nhưng có tố cáo hay không lại không phải do ta”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
La Tam Nương là một người bán hàng khôn khéo, bà ta nhìn ra được Tô Vũ Loan muốn thương lượng điều kiện, bà ta nói: “Chỉ cần cô nương tha cho ta lần này, dù yêu cầu bất cứ thứ gì ta cũng đồng ý.”
Tô Vũ Loan chỉ vào hẻm nhỏ bên cạnh, ra hiệu cho bà ta đi đến chỗ vắng vẻ để nói chuyện. “Thành thật một chút, ngươi đừng khiến hài tử của mình phải vào nhà lao suốt đời.”
Những lời này nói ra, La Tam Nương dù có muốn cũng không dám bỏ chạy, hài tử là mạng sống của bà ta, lời Tô Vũ Loan nói đã bóp chặt huyết mạch.
Bà ta chỉ đành thu dọn quầy hàng, ngoan ngoãn đi theo nàng vào hẻm nhỏ.
“Cô nương, giờ ngươi có thể nói cho ta biết điều kiện của ngươi là gì?”
Tô Vũ Loan thấy bà ta đã chịu sự khống chế của mình, nên gật đầu nói: “Rất đơn giản, chỉ cần ngươi hợp tác với ta làm một chuyện.”
La Ta Nương sửng sốt trong giây lát, sau đó liên tục gật đầu: “Được được, chỉ cần cô nương không tố cáo ta, thì ta sẽ nghe theo sự sắp xếp của ngươi.”
....
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro