Làm Giàu: Đậu Trạng Nguyên Liền Hưu Thê, Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam
Mồi Dụ Cá 4
2024-09-08 15:30:22
Phương Tú Nga giật mình: “Mười... mười lượng bạc, đắt như vậy?”
Tô Vũ Loan thở dài nói: “Người bán nói, phương thuốc này là tổ truyền nhà bà ta, chuyên sử dụng cho phu nhân hoàng tộc ở Tây Vực. Nếu không phải vì Tây Vực có chiến loạn, tổ tiên bà ta chạy nạn đến vương triều Đại Kinh này thì cho dù có mười lạng bạc cũng không mua được thứ này.”
“Ta hiểu rồi.” Phương Tú Nga bỗng nhiên nói: “Khó trách người ta nói Tây Vực khắp nơi đều là mỹ nhân, hóa ra là bởi vì dùng loại tiên dược này.”
Thẩm Ninh nghe được càng thêm tò mò, loại thuốc mỡ này thần kì như vậy thật sao?
“Xem ta chỉ mải nói chuyện thôi, Ninh muội, muội đến khi nào?” Tô Vũ Loan nghiêng đầu, dường như giờ mới nhìn thấy Thẩm Ninh đứng gần đó.
Thẩm Ninh bị phát hiện đang nghe lén, xẩu hổ quay đầu lại, đồng thời cũng nhìn rõ khuôn mặt của Tô Vũ Loan.
Thực sự là đẹp hơn trước rất nhiều.
Không hiểu sao trong lòng Thẩm Ninh cảm thấy khó chịu, càng không muốn tiếp lời với Tô Vũ Loan, nên lập tức rời đi.
Phương Tú Nga giễu cợt: “Thẩm Ninh này đúng là cố ý, tẩu là tẩu tử của nàng ta mà nàng ta còn không trả lời.”
Tô Vũ Loan cười thầm, nói chuyện với nàng hay không không quan trọng, chỉ cần cá cắn câu là được...
Lúc quay trở lại Thẩm gia trời đã tối hẳn, căn phòng phía Đông đã được Thẩm bà tử sơn lại, hai tấm đệm chăn mới đã được trải trên giường.
Tô Vũ Loan dọn đồ về căn phòng đó.
Bữa tối cực kì đơn giản, một nồi cháo gạo, một đĩa măng xào và vài chiếc bánh bao chay.
Trong lòng Thẩm Ninh nhớ thương tiên dược, khi ăn cơm có chút lơ đãng.
Thẩm bà tử vừa ăn vừa thở dài: “Ôi, từ lúc Tự ca nhi rời đi, ta luôn cảm thấy trống trong lòng, không biết nhi tử của ta ở thư viện thế nào, có thể tự chăm sóc bản thân được không nữa.”
“Nương, tướng công đã lớn như vậy, chàng ấy sẽ tự biết chăm sóc bản thân thật tốt.” Tô Vũ Loan an ủi đúng lúc: “Nếu như nương thực sự lo lắng, ngày mai con sẽ đi huyện thành mua sợi tơ, tiện đường con sẽ qua chỗ tướng công xem thế nào.”
Ánh mắt Thẩm mẫu sáng lên: “À, sáng nay ta quên đưa đế giày cho nó, ngày mai ngươi tiện thể mang theo. Thời tiết sắp trở lạnh rồi, mang thêm cho Tự ca nhi hai bộ quần áo.”
“Ta cũng đi.” Thẩm Ninh đột ngột nói.
Thẩm bà tử cau mày hỏi: “Con định làm gì?”
“Con... con cũng muốn đến gặp đại ca.”
Tô Vũ Loan thở dài nói: “Người bán nói, phương thuốc này là tổ truyền nhà bà ta, chuyên sử dụng cho phu nhân hoàng tộc ở Tây Vực. Nếu không phải vì Tây Vực có chiến loạn, tổ tiên bà ta chạy nạn đến vương triều Đại Kinh này thì cho dù có mười lạng bạc cũng không mua được thứ này.”
“Ta hiểu rồi.” Phương Tú Nga bỗng nhiên nói: “Khó trách người ta nói Tây Vực khắp nơi đều là mỹ nhân, hóa ra là bởi vì dùng loại tiên dược này.”
Thẩm Ninh nghe được càng thêm tò mò, loại thuốc mỡ này thần kì như vậy thật sao?
“Xem ta chỉ mải nói chuyện thôi, Ninh muội, muội đến khi nào?” Tô Vũ Loan nghiêng đầu, dường như giờ mới nhìn thấy Thẩm Ninh đứng gần đó.
Thẩm Ninh bị phát hiện đang nghe lén, xẩu hổ quay đầu lại, đồng thời cũng nhìn rõ khuôn mặt của Tô Vũ Loan.
Thực sự là đẹp hơn trước rất nhiều.
Không hiểu sao trong lòng Thẩm Ninh cảm thấy khó chịu, càng không muốn tiếp lời với Tô Vũ Loan, nên lập tức rời đi.
Phương Tú Nga giễu cợt: “Thẩm Ninh này đúng là cố ý, tẩu là tẩu tử của nàng ta mà nàng ta còn không trả lời.”
Tô Vũ Loan cười thầm, nói chuyện với nàng hay không không quan trọng, chỉ cần cá cắn câu là được...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc quay trở lại Thẩm gia trời đã tối hẳn, căn phòng phía Đông đã được Thẩm bà tử sơn lại, hai tấm đệm chăn mới đã được trải trên giường.
Tô Vũ Loan dọn đồ về căn phòng đó.
Bữa tối cực kì đơn giản, một nồi cháo gạo, một đĩa măng xào và vài chiếc bánh bao chay.
Trong lòng Thẩm Ninh nhớ thương tiên dược, khi ăn cơm có chút lơ đãng.
Thẩm bà tử vừa ăn vừa thở dài: “Ôi, từ lúc Tự ca nhi rời đi, ta luôn cảm thấy trống trong lòng, không biết nhi tử của ta ở thư viện thế nào, có thể tự chăm sóc bản thân được không nữa.”
“Nương, tướng công đã lớn như vậy, chàng ấy sẽ tự biết chăm sóc bản thân thật tốt.” Tô Vũ Loan an ủi đúng lúc: “Nếu như nương thực sự lo lắng, ngày mai con sẽ đi huyện thành mua sợi tơ, tiện đường con sẽ qua chỗ tướng công xem thế nào.”
Ánh mắt Thẩm mẫu sáng lên: “À, sáng nay ta quên đưa đế giày cho nó, ngày mai ngươi tiện thể mang theo. Thời tiết sắp trở lạnh rồi, mang thêm cho Tự ca nhi hai bộ quần áo.”
“Ta cũng đi.” Thẩm Ninh đột ngột nói.
Thẩm bà tử cau mày hỏi: “Con định làm gì?”
“Con... con cũng muốn đến gặp đại ca.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro