Làm Giàu: Đậu Trạng Nguyên Liền Hưu Thê, Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam
Nuốt Cơn Giận....
2024-09-08 15:30:22
Thẩm mẫu liếc nhìn nàng ta, tức giận nói: ‘Nếu đêm qua không phải ngươi gây ra chuyện như vậy, làm sao ta phải làm mấy thứ này?”
Nghe vậy, Thẩm Ninh mím môi: “Nàng ta đâu có bị lửa đốt, rõ ràng là nàng ta đang lười biếng.”
“Được rồi, con cho rằng chuyện phiền toái mà tối qua con gây ra còn chưa đủ hay sao? Con làm việc của mình đi.”
Tâm nguyện được bế tôn tử đã tan tành, Thẩm bà tử không cho Thẩm Ninh vẻ mặt thiện cảm.
Thẩm Ninh giận dỗi hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng, Thẩm bà tử đi ra sân, thấy Thẩm Tự từ thư phòng bước ra. Bà ta mỉm cười với nhi tử: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong, con đi rửa mặt đi.”
Thẩm Tự gật đầu, rửa mặt sạch sẽ rồi đi vào phòng chính.
Thẩm Ninh nhìn thấy hắn ta, vẻ mặt có chút xấu hổ nói: “Đại ca, chuyện tối hôm qua... Muội xin lỗi...”
Nàng ta thận trọng liếc nhìn huynh trưởng, lo lắng hắn ta sẽ thực sự tức giận.
Thẩm Tự nhìn vào nàng ta, nhẹ giọng nói: “Ngồi xuống ăn đi, sau này đừng làm những chuyện lộn xộn như vậy nữa.”
Thẩm Ninh vui mừng khôn xiết, nàng ta biết đại ca vẫn luôn yêu thương mình, vì thế nàng ta lại vui vẻ như thường: “Ninh nhi biết.”
Thấy hai huynh muội nói nói cười như thường ngày, Thẩm mẫu cảm thấy nhẹ lòng.
Thẩm Tự cầm bát lên, nhớ tới cả buổi sáng đều không gặp Tô Vũ Loan, nên thuận miệng hỏi: “Sao không thấy Vũ Loan đâu?”
Thẩm mẫu tiếp lời: “Nàng ta còn chưa dậy.”
Thẩm Tự khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, sau đó đứng dậy nói: “Con đi xem thế nào.”
“Ngồi xuống ăn đi.” Thẩm mẫu ngăn hắn ta lại, “Nàng ta đói khắc sẽ tự ra ngoài ăn sáng, lát nữa con còn phải đến thư viện, đừng chậm trễ”>
Thẩm Tự không nghĩ nhiều, lại ngồi xuống.
Sau khi ăn sáng xong, Thẩm mẫu thu dọn hành lý cho Thẩm Tự, kéo tay hắn ta khuyên nhủ: “Tự ca nhi, sau khi đến thư viện hãy chăm sóc tốt cho bản thân.”
“Còn nữa, thư viện huyện rất xa, con lên trấn trên thuê xe ngựa mà ngồi, đừng vì tiết kiệm vài đồng bạc mà khiến bản thân mệt mỏi.”
“Con biết rồi, nương đừng lo lắng.” Thẩm Tự đáp.
Lúc này, Tô Vũ Loan chậm rãi đi ra khỏi phòng.
“Nương, con xin lỗi ạ, con dậy muộn.” Nàng bước đến, cúi đầu ngại ngùng nói.
Thẩm mẫu đè nén bất mãn trong lòng xuống, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Không sao cả.”
Nghe vậy, Thẩm Ninh mím môi: “Nàng ta đâu có bị lửa đốt, rõ ràng là nàng ta đang lười biếng.”
“Được rồi, con cho rằng chuyện phiền toái mà tối qua con gây ra còn chưa đủ hay sao? Con làm việc của mình đi.”
Tâm nguyện được bế tôn tử đã tan tành, Thẩm bà tử không cho Thẩm Ninh vẻ mặt thiện cảm.
Thẩm Ninh giận dỗi hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng, Thẩm bà tử đi ra sân, thấy Thẩm Tự từ thư phòng bước ra. Bà ta mỉm cười với nhi tử: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong, con đi rửa mặt đi.”
Thẩm Tự gật đầu, rửa mặt sạch sẽ rồi đi vào phòng chính.
Thẩm Ninh nhìn thấy hắn ta, vẻ mặt có chút xấu hổ nói: “Đại ca, chuyện tối hôm qua... Muội xin lỗi...”
Nàng ta thận trọng liếc nhìn huynh trưởng, lo lắng hắn ta sẽ thực sự tức giận.
Thẩm Tự nhìn vào nàng ta, nhẹ giọng nói: “Ngồi xuống ăn đi, sau này đừng làm những chuyện lộn xộn như vậy nữa.”
Thẩm Ninh vui mừng khôn xiết, nàng ta biết đại ca vẫn luôn yêu thương mình, vì thế nàng ta lại vui vẻ như thường: “Ninh nhi biết.”
Thấy hai huynh muội nói nói cười như thường ngày, Thẩm mẫu cảm thấy nhẹ lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Tự cầm bát lên, nhớ tới cả buổi sáng đều không gặp Tô Vũ Loan, nên thuận miệng hỏi: “Sao không thấy Vũ Loan đâu?”
Thẩm mẫu tiếp lời: “Nàng ta còn chưa dậy.”
Thẩm Tự khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, sau đó đứng dậy nói: “Con đi xem thế nào.”
“Ngồi xuống ăn đi.” Thẩm mẫu ngăn hắn ta lại, “Nàng ta đói khắc sẽ tự ra ngoài ăn sáng, lát nữa con còn phải đến thư viện, đừng chậm trễ”>
Thẩm Tự không nghĩ nhiều, lại ngồi xuống.
Sau khi ăn sáng xong, Thẩm mẫu thu dọn hành lý cho Thẩm Tự, kéo tay hắn ta khuyên nhủ: “Tự ca nhi, sau khi đến thư viện hãy chăm sóc tốt cho bản thân.”
“Còn nữa, thư viện huyện rất xa, con lên trấn trên thuê xe ngựa mà ngồi, đừng vì tiết kiệm vài đồng bạc mà khiến bản thân mệt mỏi.”
“Con biết rồi, nương đừng lo lắng.” Thẩm Tự đáp.
Lúc này, Tô Vũ Loan chậm rãi đi ra khỏi phòng.
“Nương, con xin lỗi ạ, con dậy muộn.” Nàng bước đến, cúi đầu ngại ngùng nói.
Thẩm mẫu đè nén bất mãn trong lòng xuống, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Không sao cả.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro