Làm Giàu: Đậu Trạng Nguyên Liền Hưu Thê, Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam
Tái Sinh Sau Kh...
2024-09-08 15:30:22
Cảm thấy có chút áy náy với Tô Vũ Loan, Thẩm bà tử nói nhỏ: “Vũ Loan, ngươi vẫn luôn là đứa trẻ hiểu chuyện, ta cũng tin rằng hài tử này cũng hiểu chuyện như vậy. Tự ca nhi mãi mới tìm thấy người nó yêu thích, nàng ta còn có thể trợ giúp sự nghiệp cho nó, ngươi hãy thành toàn cho nó đi.”
Khóe miệng Tô Vũ Loan hiện lên nụ cười chế giễu: “Dùng mạng của mẫu tử chúng ta để thành toàn cho hắn, bà không cảm thấy làm như vậy quá mức ích kỷ và tàn nhẫn hay sao!.”
Thường nghe ‘Hổ dữ không ăn thịt con’, nhưng nhà họ Thẩm này còn hung ác hơn cả hổ dữ.
Thẩm bà tử nghẹn họng, không thốt được lời nào.
Thẩm Trữ tiến lên phía trước, vẻ mặt khinh thường nói: “Đứa trẻ ngươi sinh ra cũng giống như ngươi, nếu như nó có mặt trên đời sẽ trở thành vết nhơ trên người đại ca. Chỉ có đứa trẻ chui ra từ bụng người có thân phận cao quý như tẩu tẩu mới xứng đáng là máu mủ nhà họ Thẩm chúng ta, ngươi làm sao có thể so sánh với tẩu ấy!.”
“Vả lại, nếu không phải phụ thân ta mua ngươi từ chỗ bọn buôn người, ngươi đã không thể sống thêm được hơn mười năm này. Nếu không có nhà họ Thẩm chúng ta, ngươi cũng không có được ngày hôm nay.”
“Tính mạng của ngươi là do Thẩm gia ta ban tặng, bây giờ Thẩm gia ta muốn lấy lại, ngươi không có quyền oán hận!”
Lời nói của Thẩm Ninh khiến trái tim Tô Vũ Loan đau đớn như bị dao cắt.
Sống ở nhà họ Thẩm nhiều năm, nàng luôn coi Thẩm Ninh như muội muội ruột của mình.
Mỗi lần từ trấn trên trở về, nàng luôn mang đồ ăn ngon và món quà nhỏ về cho Thẩm Ninh. Thẩm Ninh muốn mua một chiếc váy mới, nàng sẽ dành dụm tiền để mua cho nàng ta, bất kể nàng ta đòi hỏi gì, nàng cũng đều cố gắng hết sức để thỏa mãn.
Thậm chí nàng còn đối xử với Thẩm bà tử như mẫu thân ruột thịt của mình, tôn kính và hầu hạ hết lòng.
Mấy năm nay nàng vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, hy sinh hết thảy, cuối cùng trượng phu, bà mẫu và tiểu cô lại cùng nhau muốn tính mạng của nàng.
Những việc này khiến cho Tô Vũ Loan không thể chịu đựng nổi, chỉ cảm thấy khí và máu nóng dồn lên ngực, sau đó tức giận phun ra một ngụm máu lớn.
Thẩm Ninh chán ghét lùi lại hai bước, trên mặt hiện vẻ đắc thắng nhìn nàng với vẻ chế nhạo.
Khóe miệng Tô Vũ Loan hiện lên nụ cười chế giễu: “Dùng mạng của mẫu tử chúng ta để thành toàn cho hắn, bà không cảm thấy làm như vậy quá mức ích kỷ và tàn nhẫn hay sao!.”
Thường nghe ‘Hổ dữ không ăn thịt con’, nhưng nhà họ Thẩm này còn hung ác hơn cả hổ dữ.
Thẩm bà tử nghẹn họng, không thốt được lời nào.
Thẩm Trữ tiến lên phía trước, vẻ mặt khinh thường nói: “Đứa trẻ ngươi sinh ra cũng giống như ngươi, nếu như nó có mặt trên đời sẽ trở thành vết nhơ trên người đại ca. Chỉ có đứa trẻ chui ra từ bụng người có thân phận cao quý như tẩu tẩu mới xứng đáng là máu mủ nhà họ Thẩm chúng ta, ngươi làm sao có thể so sánh với tẩu ấy!.”
“Vả lại, nếu không phải phụ thân ta mua ngươi từ chỗ bọn buôn người, ngươi đã không thể sống thêm được hơn mười năm này. Nếu không có nhà họ Thẩm chúng ta, ngươi cũng không có được ngày hôm nay.”
“Tính mạng của ngươi là do Thẩm gia ta ban tặng, bây giờ Thẩm gia ta muốn lấy lại, ngươi không có quyền oán hận!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời nói của Thẩm Ninh khiến trái tim Tô Vũ Loan đau đớn như bị dao cắt.
Sống ở nhà họ Thẩm nhiều năm, nàng luôn coi Thẩm Ninh như muội muội ruột của mình.
Mỗi lần từ trấn trên trở về, nàng luôn mang đồ ăn ngon và món quà nhỏ về cho Thẩm Ninh. Thẩm Ninh muốn mua một chiếc váy mới, nàng sẽ dành dụm tiền để mua cho nàng ta, bất kể nàng ta đòi hỏi gì, nàng cũng đều cố gắng hết sức để thỏa mãn.
Thậm chí nàng còn đối xử với Thẩm bà tử như mẫu thân ruột thịt của mình, tôn kính và hầu hạ hết lòng.
Mấy năm nay nàng vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, hy sinh hết thảy, cuối cùng trượng phu, bà mẫu và tiểu cô lại cùng nhau muốn tính mạng của nàng.
Những việc này khiến cho Tô Vũ Loan không thể chịu đựng nổi, chỉ cảm thấy khí và máu nóng dồn lên ngực, sau đó tức giận phun ra một ngụm máu lớn.
Thẩm Ninh chán ghét lùi lại hai bước, trên mặt hiện vẻ đắc thắng nhìn nàng với vẻ chế nhạo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro