Làm Giàu: Đậu Trạng Nguyên Liền Hưu Thê, Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam
Tìm Lỗi 1
2024-09-08 15:30:22
Sau khi hỏi han, bà ta mới biết mười lượng bạc này đều do nàng thu mua đồ thêu thùa rồi bán lại thời gian qua.
Thấy nàng có thể kiếm tiền nuôi gia đình, Thẩm mẫu miễn cưỡng đồng ý giữ nàng lại.
Tô Vũ Loan ăn sáng một cách chậm rãi, kiếp trước vì để kiếm tiền nuôi gia đình, mỗi ngày nàng đều dậy sớm từ tờ mờ để làm bữa sáng cho cả nhà, bản thân ra ngoài chỉ mang theo hai cái bánh bao.
Đói bụng là chuyện thường tình.
Nàng không thể nhớ được đã bao lâu rồi mới được thưởng thức bữa sáng nóng hổi ngon lành như vậy.
Ông trời đã thương xót và cho phép nàng được tái sinh, nàng sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm như vậy nữa.
Trong khi ăn, nàng sắp xếp lại kí ức trong kiếp trước.
Tính toán thời gian, sau nửa năm nữa Thẩm Tự sẽ trở thành đứng đầu trong kì thi.
Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn ta sẽ được kén rể vào ngày này giống như kiếp trước, rồi sau đó hắn ta sẽ gửi thư hòa ly về.
Nàng được Thẩm gia mua lại từ bọn buôn người để làm tức phụ từ khi còn nhỏ, nàng không nhớ được phụ mẫu và thân thích, cũng không có gia tộc để dựa vào, nếu rời khỏi Thẩm gia nàng sẽ sống một mình.
Vì vậy, trước hết nàng cần phải chuẩn bị đầy đủ cho việc rời đi.
Số bạc nàng kiếm được trong những năm qua đã dùng để cung cấp cho Thẩm Tự và nuôi Thẩm gia. Dù thế nào trước khi rời đi nàng cũng phải khiến cho Thẩm gia phải nhổ ra số bạc đó kèm theo tiền lời!
Sau khi ăn sáng xong, Tô Vũ Loan quay về phòng.
Thẩm Ninh thấy nàng đóng cửa lại, sau đó nàng ta đi đến phòng chính, nhìn thấy một bàn bát đũa chưa dọn dẹp, nàng ta tức giận gào lên với Thẩm mẫu: “Nương nhìn kìa, Tô Vũ Loan ăn xong còn không dọn dẹp bát đũa đã vỗ tay rời đi, như này làm sao có thể chấp nhận được?”
Thẩm mẫu liếc nhìn vào bên trong, sắc mặt khó coi, nhưng bà ta vẫn nói: “Quên đi, chẳng phải nó nói nó không khỏe hay sao?”
“Nàng ta nói mình không thoải mái nương cũng tin.” Thẩm Ninh không có ý định tha cho Tô Vũ Loan, “Ai là tức phụ nhi mà không mệt mỏi, nhưng vẫn phải phục vụ công công bà bà, dọn dẹp nấu nướng. Sao nàng ta có thể quý giá như vậy, còn không chịu làm gì.”
“Nương, nếu nương làm bà bà mà không uy nghiêm, hôm nay nàng ta giả vờ ốm yếu để lười biếng thì ngày mai nàng ta sẽ dám giẫm lên đầu nương đó.”
Thấy nàng có thể kiếm tiền nuôi gia đình, Thẩm mẫu miễn cưỡng đồng ý giữ nàng lại.
Tô Vũ Loan ăn sáng một cách chậm rãi, kiếp trước vì để kiếm tiền nuôi gia đình, mỗi ngày nàng đều dậy sớm từ tờ mờ để làm bữa sáng cho cả nhà, bản thân ra ngoài chỉ mang theo hai cái bánh bao.
Đói bụng là chuyện thường tình.
Nàng không thể nhớ được đã bao lâu rồi mới được thưởng thức bữa sáng nóng hổi ngon lành như vậy.
Ông trời đã thương xót và cho phép nàng được tái sinh, nàng sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm như vậy nữa.
Trong khi ăn, nàng sắp xếp lại kí ức trong kiếp trước.
Tính toán thời gian, sau nửa năm nữa Thẩm Tự sẽ trở thành đứng đầu trong kì thi.
Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn ta sẽ được kén rể vào ngày này giống như kiếp trước, rồi sau đó hắn ta sẽ gửi thư hòa ly về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng được Thẩm gia mua lại từ bọn buôn người để làm tức phụ từ khi còn nhỏ, nàng không nhớ được phụ mẫu và thân thích, cũng không có gia tộc để dựa vào, nếu rời khỏi Thẩm gia nàng sẽ sống một mình.
Vì vậy, trước hết nàng cần phải chuẩn bị đầy đủ cho việc rời đi.
Số bạc nàng kiếm được trong những năm qua đã dùng để cung cấp cho Thẩm Tự và nuôi Thẩm gia. Dù thế nào trước khi rời đi nàng cũng phải khiến cho Thẩm gia phải nhổ ra số bạc đó kèm theo tiền lời!
Sau khi ăn sáng xong, Tô Vũ Loan quay về phòng.
Thẩm Ninh thấy nàng đóng cửa lại, sau đó nàng ta đi đến phòng chính, nhìn thấy một bàn bát đũa chưa dọn dẹp, nàng ta tức giận gào lên với Thẩm mẫu: “Nương nhìn kìa, Tô Vũ Loan ăn xong còn không dọn dẹp bát đũa đã vỗ tay rời đi, như này làm sao có thể chấp nhận được?”
Thẩm mẫu liếc nhìn vào bên trong, sắc mặt khó coi, nhưng bà ta vẫn nói: “Quên đi, chẳng phải nó nói nó không khỏe hay sao?”
“Nàng ta nói mình không thoải mái nương cũng tin.” Thẩm Ninh không có ý định tha cho Tô Vũ Loan, “Ai là tức phụ nhi mà không mệt mỏi, nhưng vẫn phải phục vụ công công bà bà, dọn dẹp nấu nướng. Sao nàng ta có thể quý giá như vậy, còn không chịu làm gì.”
“Nương, nếu nương làm bà bà mà không uy nghiêm, hôm nay nàng ta giả vờ ốm yếu để lười biếng thì ngày mai nàng ta sẽ dám giẫm lên đầu nương đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro