[Làm Giàu] Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú
Chương 16
2024-10-03 08:12:40
----
Sau khi chồng chết, người trong thôn áy náy không thôi nhưng đã không thể bù đắp.
Bà Lý trở thành người được cả thôn chăm sóc, ngày nào cũng có người tặng đồ, bà không nhận thì đồ sẽ được đặt ở cửa hay là nửa đêm ném vào trong sân.
Bà thím hai thì ngược lại, đừng nói tặng đồ, sự tôn trọng cơ bản nhất cũng không có.
Hình như từ năm thứ ba đi, thím hai trước mặt mọi người nói bà Lý nhanh chóng tái giá đi, không nên ở lại trong thôn làm tổ tông.
Thím hai còn nhục mạ con trai địa chủ, nói mọi người đều bị anh ta lừa, thật ra anh ta căn bản không phải thứ tốt gì.
Vì thế thiếu chút nữa trở thành kẻ thù chung trong thôn, may mắn thím hai là phụ nữ, nếu như là đàn ông phỏng chừng đã sớm bị đánh.
Thím hai thở dài:
"Sao bà không mắng tôi, hy vọng của bà để đâu hết rồi, cho dù là đàn ông tốt cũng đâu cần thiết để bà chờ cả đời chứ?"
Không giống Cường Tử mang ơn cứu mạng, thím hai không quan tâm, nói ra hay không cũng phải chuyện của bà ta.
Bà Lý không muốn thảo luận đề tài này, nhìn chằm chằm lão oan gia trước mắt, nghiêm túc nói:
"Có một số việc, tôi muốn hỏi bà.”
Thím hai sảng khoái đồng ý: "Muốn hỏi gì thì cứ hỏi.”
Bà Lý gằn từng chữ:
"Năm đó là bà quyến rũ ông ấy trước đúng không?”
“Ha ha, một thằng nhóc địa chủ bị người người hô đánh, bà cho rằng phụ nữ trong thiên hạ đều ngu xuẩn như bà sao?"
Thím hai giống như nghe được chuyện cười, chỉ vào mũi nói: "Hơn nữa, bà cảm thấy tôi thiếu đàn ông sao?"
Một ngụm ác khí lâu năm trào lên, thím hai không để ý đến giờ phút này sắc mặt bà Lý đã trắng bệch, hung tợn hỏi:
"Có vài lời tôi vốn không muốn nói, bà đã nghĩ như vậy tôi sẽ cho bà hoàn toàn hết hy vọng - - bà biết người đàn ông chết tiệt kia thường xuyên đánh tôi đúng không?”
Người trong thôn không có gì không biết.
Thời đó đánh vợ là chuyện thường tình.
Thím hai không có chỗ dựa là nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ của bà ở tỉnh ngoài cách mấy trăm cây số.
Cũng may thím cùng những người phụ nữ khác không giống nhau, bị đánh cũng là chuyện bình thường.
Nhưng đó là bề ngoài thôi.
Có một buổi tối sau khi bị đánh, thừa dịp người đàn ông ấy đang ngủ, thím hai lặng lẽ chạy đến bờ sông nghĩ dứt khoát chết cho xong, cuộc sống không có tương lại, không có ý nghĩa.
Thím hai bỗng gặp con trai của địa chủ.
Mùa hè, sông bên ngoài thôn như nhà tắm của cả thôn, đàn ông thì tắm ban ngày, đàn bà thì tắm ban đêm, con trai địa chủ ban ngày không đến do sợ bị đàn ông trong thôn cười nhạo, chỉ có thể chờ đêm khuya khi hoàn toàn không có người.
Hai con người tội nghiệp chạm mặt.
Thím hai có khoái cảm như đang trả thù!
Cho nên bà ta ở cùng một chỗ với con trai địa chủ sớm hơn cả bà Lý.
Thím hai cười lạnh ra tiếng:
"Cho tới bây giờ ông ta chưa từng thích tôi, nguyên nhân ở bên tôi không cần bà nói.”
Sau khi chồng chết, người trong thôn áy náy không thôi nhưng đã không thể bù đắp.
Bà Lý trở thành người được cả thôn chăm sóc, ngày nào cũng có người tặng đồ, bà không nhận thì đồ sẽ được đặt ở cửa hay là nửa đêm ném vào trong sân.
Bà thím hai thì ngược lại, đừng nói tặng đồ, sự tôn trọng cơ bản nhất cũng không có.
Hình như từ năm thứ ba đi, thím hai trước mặt mọi người nói bà Lý nhanh chóng tái giá đi, không nên ở lại trong thôn làm tổ tông.
Thím hai còn nhục mạ con trai địa chủ, nói mọi người đều bị anh ta lừa, thật ra anh ta căn bản không phải thứ tốt gì.
Vì thế thiếu chút nữa trở thành kẻ thù chung trong thôn, may mắn thím hai là phụ nữ, nếu như là đàn ông phỏng chừng đã sớm bị đánh.
Thím hai thở dài:
"Sao bà không mắng tôi, hy vọng của bà để đâu hết rồi, cho dù là đàn ông tốt cũng đâu cần thiết để bà chờ cả đời chứ?"
Không giống Cường Tử mang ơn cứu mạng, thím hai không quan tâm, nói ra hay không cũng phải chuyện của bà ta.
Bà Lý không muốn thảo luận đề tài này, nhìn chằm chằm lão oan gia trước mắt, nghiêm túc nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có một số việc, tôi muốn hỏi bà.”
Thím hai sảng khoái đồng ý: "Muốn hỏi gì thì cứ hỏi.”
Bà Lý gằn từng chữ:
"Năm đó là bà quyến rũ ông ấy trước đúng không?”
“Ha ha, một thằng nhóc địa chủ bị người người hô đánh, bà cho rằng phụ nữ trong thiên hạ đều ngu xuẩn như bà sao?"
Thím hai giống như nghe được chuyện cười, chỉ vào mũi nói: "Hơn nữa, bà cảm thấy tôi thiếu đàn ông sao?"
Một ngụm ác khí lâu năm trào lên, thím hai không để ý đến giờ phút này sắc mặt bà Lý đã trắng bệch, hung tợn hỏi:
"Có vài lời tôi vốn không muốn nói, bà đã nghĩ như vậy tôi sẽ cho bà hoàn toàn hết hy vọng - - bà biết người đàn ông chết tiệt kia thường xuyên đánh tôi đúng không?”
Người trong thôn không có gì không biết.
Thời đó đánh vợ là chuyện thường tình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thím hai không có chỗ dựa là nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ của bà ở tỉnh ngoài cách mấy trăm cây số.
Cũng may thím cùng những người phụ nữ khác không giống nhau, bị đánh cũng là chuyện bình thường.
Nhưng đó là bề ngoài thôi.
Có một buổi tối sau khi bị đánh, thừa dịp người đàn ông ấy đang ngủ, thím hai lặng lẽ chạy đến bờ sông nghĩ dứt khoát chết cho xong, cuộc sống không có tương lại, không có ý nghĩa.
Thím hai bỗng gặp con trai của địa chủ.
Mùa hè, sông bên ngoài thôn như nhà tắm của cả thôn, đàn ông thì tắm ban ngày, đàn bà thì tắm ban đêm, con trai địa chủ ban ngày không đến do sợ bị đàn ông trong thôn cười nhạo, chỉ có thể chờ đêm khuya khi hoàn toàn không có người.
Hai con người tội nghiệp chạm mặt.
Thím hai có khoái cảm như đang trả thù!
Cho nên bà ta ở cùng một chỗ với con trai địa chủ sớm hơn cả bà Lý.
Thím hai cười lạnh ra tiếng:
"Cho tới bây giờ ông ta chưa từng thích tôi, nguyên nhân ở bên tôi không cần bà nói.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro