[Làm Giàu] Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú
Chương 27
2024-10-03 08:12:40
----
Đối với mèo hoang mà nói, chuyện này quá bình thường, tùy thời có thể mất mạng.
Sư Tử Miêu cứ như vậy làm vú em trước thời hạn.
Mèo sữa nhỏ lần đầu tiên ăn đồ hộp, cả mặt đều là dính đồ ăn, nó chỉ ăn được lượng nhỏ thức ăn, được một phần ba thức ăn là no.
'Cừu con chăm chỉ' không dời mắt khỏi nó, anh ta đã mềm lòng, dịu dàng nói:
"Tôi có thể nhận nuôi nó không?"
"Anh muốn nhận nuôi ư?"
Sư tử miêu sửng sốt meo meo:
"Nó bị tật đó."
Một con mèo hoang thiếu một chân, có nghĩa là không thể bắt được chuột, có thể nhảy lên thùng rác hay không cũng là vấn đề.
Sư Tử Miêu thỉnh thoảng nghĩ tới vấn đề này, lúc nó ở đây có thể giúp đỡ, ngày nào đó nó không ở đây thì làm sao bây giờ?
"Không có việc gì, tôi thực sự thích nó, mặc kệ tàn tật hay là khỏe mạnh."
Cừu con chăm chỉ vỗ ngực cam đoan, ngữ khí tựa như lời thề kết hôn.
"Tôi nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt, nếu anh không yên tâm, lúc nào cũng có thể đi thăm."
Sư Tử Miêu do dự một lát rồi đồng ý.
Trong tiểu khu có rất nhiều mèo nhà, chúng nó ở phòng lớn đông ấm hè mát, có đồ hộp thức ăn cho mèo ăn mãi không hết, có giá mèo bò có các loại đồ chơi, vĩnh viễn không cần quan tâm ngày mai ăn cái gì.
Thậm chí có thể meo meo mắng chửi chủ nhân.
Đối với tuyệt đại đa số mèo hoang mà nói, đó là kết cục tốt nhất.
Nó đã từng có một khoảnh khắc động tâm như vậy.
Mèo con còn không biết đã xảy ra chuyện gì, liếm móng vuốt xong, nũng nịu:
"Ba, ba."
Dựa theo thói quen bình thường, cơm nước xong, ba sẽ cùng nó chơi đùa một hồi mới rời đi.
Đây là thời gian hạnh phúc nhất, mong đợi nhất trong ngày của nó.
Không phải hôm nay!
Sư Tử Miêu lạnh lùng đẩy nó ra:
"Tôi không phải ba, bắt đầu từ hôm nay, ông ấy là ba của con."
Mặc kệ mèo nhà hay mèo hoang, nhìn thấy con non mới sinh ra còn quan trọng hơn tính mạng của mình, mèo mẹ đi vệ sinh đều tức giận, sợ con non xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng mà một khi lớn lên, không chút do dự đuổi ra khỏi nhà.
Con non không quen cho rằng rầm rì làm nũng sẽ không sao.
Mèo mẹ lúc trước có bao nhiêu yêu thương, lúc này liền có bấy nhiêu vô tình, sẽ xua đuổi, thậm chí cắn xé.
Sư Tử Miêu đã rất dịu dàng rồi.
Mèo con sợ nước mắt lưng tròng, nhìn con người cao lớn, lại nhìn Sư Tử Miêu, đáng thương cầu khẩn:
"Ba không cần con sao?"
Nó có thể sợ con người, nó chạy không nhanh, bình thường trốn ở phiến đá dưới, chỉ khi có ba hoặc là buổi tối mới dám chui ra.
Sư Tử Miêu hung tợn giơ móng vuốt lên, cuối cùng không đành lòng, nhẹ nhàng buông xuống, dùng đầu đẩy nó về phía trước một cái:
"Con ngoan, mau đi đi."
Nói xong, nó xoay người rời đi, không quay đầu lại nữa.
Mèo con phát ra tiếng meo meo thê thảm, nó không biết mình làm sai chỗ nào, nhưng nhìn ra quyết tâm của ba, ba thật sự đi rồi.
Nó cứ nhìn bóng dáng cha nó biến mất.
Trái tim mọi người trong phòng phát sóng sắp tan nát.
Đối với mèo hoang mà nói, chuyện này quá bình thường, tùy thời có thể mất mạng.
Sư Tử Miêu cứ như vậy làm vú em trước thời hạn.
Mèo sữa nhỏ lần đầu tiên ăn đồ hộp, cả mặt đều là dính đồ ăn, nó chỉ ăn được lượng nhỏ thức ăn, được một phần ba thức ăn là no.
'Cừu con chăm chỉ' không dời mắt khỏi nó, anh ta đã mềm lòng, dịu dàng nói:
"Tôi có thể nhận nuôi nó không?"
"Anh muốn nhận nuôi ư?"
Sư tử miêu sửng sốt meo meo:
"Nó bị tật đó."
Một con mèo hoang thiếu một chân, có nghĩa là không thể bắt được chuột, có thể nhảy lên thùng rác hay không cũng là vấn đề.
Sư Tử Miêu thỉnh thoảng nghĩ tới vấn đề này, lúc nó ở đây có thể giúp đỡ, ngày nào đó nó không ở đây thì làm sao bây giờ?
"Không có việc gì, tôi thực sự thích nó, mặc kệ tàn tật hay là khỏe mạnh."
Cừu con chăm chỉ vỗ ngực cam đoan, ngữ khí tựa như lời thề kết hôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt, nếu anh không yên tâm, lúc nào cũng có thể đi thăm."
Sư Tử Miêu do dự một lát rồi đồng ý.
Trong tiểu khu có rất nhiều mèo nhà, chúng nó ở phòng lớn đông ấm hè mát, có đồ hộp thức ăn cho mèo ăn mãi không hết, có giá mèo bò có các loại đồ chơi, vĩnh viễn không cần quan tâm ngày mai ăn cái gì.
Thậm chí có thể meo meo mắng chửi chủ nhân.
Đối với tuyệt đại đa số mèo hoang mà nói, đó là kết cục tốt nhất.
Nó đã từng có một khoảnh khắc động tâm như vậy.
Mèo con còn không biết đã xảy ra chuyện gì, liếm móng vuốt xong, nũng nịu:
"Ba, ba."
Dựa theo thói quen bình thường, cơm nước xong, ba sẽ cùng nó chơi đùa một hồi mới rời đi.
Đây là thời gian hạnh phúc nhất, mong đợi nhất trong ngày của nó.
Không phải hôm nay!
Sư Tử Miêu lạnh lùng đẩy nó ra:
"Tôi không phải ba, bắt đầu từ hôm nay, ông ấy là ba của con."
Mặc kệ mèo nhà hay mèo hoang, nhìn thấy con non mới sinh ra còn quan trọng hơn tính mạng của mình, mèo mẹ đi vệ sinh đều tức giận, sợ con non xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà một khi lớn lên, không chút do dự đuổi ra khỏi nhà.
Con non không quen cho rằng rầm rì làm nũng sẽ không sao.
Mèo mẹ lúc trước có bao nhiêu yêu thương, lúc này liền có bấy nhiêu vô tình, sẽ xua đuổi, thậm chí cắn xé.
Sư Tử Miêu đã rất dịu dàng rồi.
Mèo con sợ nước mắt lưng tròng, nhìn con người cao lớn, lại nhìn Sư Tử Miêu, đáng thương cầu khẩn:
"Ba không cần con sao?"
Nó có thể sợ con người, nó chạy không nhanh, bình thường trốn ở phiến đá dưới, chỉ khi có ba hoặc là buổi tối mới dám chui ra.
Sư Tử Miêu hung tợn giơ móng vuốt lên, cuối cùng không đành lòng, nhẹ nhàng buông xuống, dùng đầu đẩy nó về phía trước một cái:
"Con ngoan, mau đi đi."
Nói xong, nó xoay người rời đi, không quay đầu lại nữa.
Mèo con phát ra tiếng meo meo thê thảm, nó không biết mình làm sai chỗ nào, nhưng nhìn ra quyết tâm của ba, ba thật sự đi rồi.
Nó cứ nhìn bóng dáng cha nó biến mất.
Trái tim mọi người trong phòng phát sóng sắp tan nát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro