[Làm Giàu] Gả Cho Thủ Phụ Năm Mất Mùa, Cẩm Lý Kiều Thê Vượng Phu
Dẫm Phải Rùa (2...
2024-11-02 23:26:58
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhìn thân hình cao lớn che chắn ở trước mặt, đột nhiên Sở Nguyệt cảm thấy cũng không tức giận như vậy, nàng kéo tay áo Lục Tinh Hà.
"Tướng công, chúng ta đừng lãng phí thời gian với người như vậy, chàng đi gánh nước đi, ta đi cắt cỏ."
Đất vườn trong nhà cũng không nhiều, với hạ mẫu ba ruộng này là trước khi cha Lục Tinh Hà mất, Vân Thúy Hà đã dúng toàn bộ số tiền tiết kiệm từ công việc hàng ngày để mua đất, lúc ấy mất sáu bảy năm mới mua được ruộng như vậy.
Cũng may có hai mẫu ruộng này, nhờ vậy mà mấy năm nay trong nhà vẫn có thu nhập.
"Nàng cẩn thận một chút, có việc thì gọi ta, hòi nước ở không xa ngay bên kia."
Lục Tinh Hà dặn dò Sở Nguyệt một tiếng, rồi đi theo bờ ruộng sang phía hồ nước.
Sở Nguyệt cời giày để trên bờ rồi bước xuống bùn đi vào giữa ruộng, thời gian này Lục Tinh Hà vẫn luôn đi lại giữa nhà và ruộng nên nhìn bốn phía xung quanh vẫn không thấy cỏ dại.
Đi sâu vào giữa, có thể nhìn thấy vài nhánh tre nước, nàng cũng không ngờ được.
Sức sống của cây tre nước vô cùng mãnh liệt, hơn nữa sinh trưởng cực nhanh, nếu nhổ muộn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự sinh trưởng của lúa nước. Nhưng nó còn có một tác dụng, có thể để ăn, giá trị dinh dưỡng rất cao, không những vậy còn có thể dùng làm thuốc.
Nếu trước học y nàng mà không học trung y và cách nhận biết dược liệu thì cũng không biết cụ thể đến như vậy.
Sở Nguyệt cũng không nghĩ tới, đi theo Lục Tinh Hà ra ruộng còn có chút thu hoạch ngoài ý muốn, nội tâm không ngừng nhảy nhót, nàng nhập tâm tìm thêm tre nước, cũng không để ý Lục Đại Quý trước khi rời đi đã đá đôi giày duy nhất của nàng xuống ruộng.
Khi Lục Tinh Hà gánh nước từ bên kia về thì thấy Sở Nguyệt đang cặm cụi ở giữa ruộng.
Hắn khẽ cau mày: "Nguyệt nguyệt, không cần tìm kỹ như vậy, cẩn thận ruộng có rắn."
Sở Nguyệt xua tay với Lục Tinh Hà, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng tìm kiếm: "Không sao, rắn trong ruộng độc tính không mạnh, ta sẽ cẩn thận."
Bình thường rắn trong ruộng đều là rắn nước, loại này hoặc là rắn không có độc hoặc là độc rất nhẹ, sau khi bị cắn chỉ cần bóp hết máu, giữ cho vết thương không bị nhiễm trùng thì không có vấn đề gì.
Mặc dù nàng vẫn hơi thấy sợ rắn nhưng bây giờ tìm được thêm chút rau mang về vẫn quan trọng hơn.
Lục Tinh Hà bất đắc dĩ lắc đầu, đáy lòng cũng thầm cảm thán, lá gan của nha đầu kia cũng thật lớn, hắn đổ nước trong xô xuống ruộng rồi lại tiếp tục đi gánh nước.
Sở Nguyệt ở trong ruộng tìm một tiếng cũng đã tìm được nửa ruộng nhưng tre nước trong lòng nàng đã rất nhiều, nàng sắp không thể ôm nổi nữa.
Nàng nhấc chân đi về phía cời giày lúc đầu, nhưng đi chưa được mười bước thì nàng dẫm phải một vật cứng.
Đột nhiên xuất hiện một vật cứng, khiến cả người nàng cứng đờ.
Khiến nàng lo lắng lập tức cúi đầu xuống nhìn...
Đó là một con rùa.
Còn là một con rùa khá lớn.
Nhìn thân hình cao lớn che chắn ở trước mặt, đột nhiên Sở Nguyệt cảm thấy cũng không tức giận như vậy, nàng kéo tay áo Lục Tinh Hà.
"Tướng công, chúng ta đừng lãng phí thời gian với người như vậy, chàng đi gánh nước đi, ta đi cắt cỏ."
Đất vườn trong nhà cũng không nhiều, với hạ mẫu ba ruộng này là trước khi cha Lục Tinh Hà mất, Vân Thúy Hà đã dúng toàn bộ số tiền tiết kiệm từ công việc hàng ngày để mua đất, lúc ấy mất sáu bảy năm mới mua được ruộng như vậy.
Cũng may có hai mẫu ruộng này, nhờ vậy mà mấy năm nay trong nhà vẫn có thu nhập.
"Nàng cẩn thận một chút, có việc thì gọi ta, hòi nước ở không xa ngay bên kia."
Lục Tinh Hà dặn dò Sở Nguyệt một tiếng, rồi đi theo bờ ruộng sang phía hồ nước.
Sở Nguyệt cời giày để trên bờ rồi bước xuống bùn đi vào giữa ruộng, thời gian này Lục Tinh Hà vẫn luôn đi lại giữa nhà và ruộng nên nhìn bốn phía xung quanh vẫn không thấy cỏ dại.
Đi sâu vào giữa, có thể nhìn thấy vài nhánh tre nước, nàng cũng không ngờ được.
Sức sống của cây tre nước vô cùng mãnh liệt, hơn nữa sinh trưởng cực nhanh, nếu nhổ muộn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự sinh trưởng của lúa nước. Nhưng nó còn có một tác dụng, có thể để ăn, giá trị dinh dưỡng rất cao, không những vậy còn có thể dùng làm thuốc.
Nếu trước học y nàng mà không học trung y và cách nhận biết dược liệu thì cũng không biết cụ thể đến như vậy.
Sở Nguyệt cũng không nghĩ tới, đi theo Lục Tinh Hà ra ruộng còn có chút thu hoạch ngoài ý muốn, nội tâm không ngừng nhảy nhót, nàng nhập tâm tìm thêm tre nước, cũng không để ý Lục Đại Quý trước khi rời đi đã đá đôi giày duy nhất của nàng xuống ruộng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Lục Tinh Hà gánh nước từ bên kia về thì thấy Sở Nguyệt đang cặm cụi ở giữa ruộng.
Hắn khẽ cau mày: "Nguyệt nguyệt, không cần tìm kỹ như vậy, cẩn thận ruộng có rắn."
Sở Nguyệt xua tay với Lục Tinh Hà, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng tìm kiếm: "Không sao, rắn trong ruộng độc tính không mạnh, ta sẽ cẩn thận."
Bình thường rắn trong ruộng đều là rắn nước, loại này hoặc là rắn không có độc hoặc là độc rất nhẹ, sau khi bị cắn chỉ cần bóp hết máu, giữ cho vết thương không bị nhiễm trùng thì không có vấn đề gì.
Mặc dù nàng vẫn hơi thấy sợ rắn nhưng bây giờ tìm được thêm chút rau mang về vẫn quan trọng hơn.
Lục Tinh Hà bất đắc dĩ lắc đầu, đáy lòng cũng thầm cảm thán, lá gan của nha đầu kia cũng thật lớn, hắn đổ nước trong xô xuống ruộng rồi lại tiếp tục đi gánh nước.
Sở Nguyệt ở trong ruộng tìm một tiếng cũng đã tìm được nửa ruộng nhưng tre nước trong lòng nàng đã rất nhiều, nàng sắp không thể ôm nổi nữa.
Nàng nhấc chân đi về phía cời giày lúc đầu, nhưng đi chưa được mười bước thì nàng dẫm phải một vật cứng.
Đột nhiên xuất hiện một vật cứng, khiến cả người nàng cứng đờ.
Khiến nàng lo lắng lập tức cúi đầu xuống nhìn...
Đó là một con rùa.
Còn là một con rùa khá lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro