[Làm Giàu] Gả Cho Thủ Phụ Năm Mất Mùa, Cẩm Lý Kiều Thê Vượng Phu
Im Đi! (2)
2024-11-02 23:26:58
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đặc biệt là đứa con dâu Lục gia, thậm chí ta còn chưa chạm vào góc áo của nương nó, vậy mà nó đổ lỗi hết cho ta nếu có hậu quả xấu xảy ra, còn hai đứa nhỏ chết tiệt nhà Vân thị… Ôi tức chết mất, con nhìn ta đi, chúng hắt nước bẩn lên người ta. Có phải vì cha con chết rồi, không ai bảo vệ chúng ta nên họ mới dễ dàng bắt nạt chúng ta như vậy không?”
Đại Trúc và Lạc Thi nhìn Lý bà tử vẫn đang lăn lộn khóc kêu cha kêu mẹ, họ càng thêm phàn xấu hổ, khuyên can nương không được, họ kệ bà ta, nắm tay nhau đi về nhà.
Cho dù thế Lý bà tử vẫn không chịu rời đi, còn mắng luôn con trai và con dâu vô lương tâm, chỉ biết bênh vực người ngoài.
Tôn Đại Trúc có chút bất lực.
“Nương, có gì về nhà chúng ta từ từ nói chuyện. Đang ở bên ngoài, người đừng làm chuyện mất mặt.”
Nghe vậy Lý bà tử lại lớn tiếng chửi mắng: “Sao ta phải xấu hổ chứ? Nương các người bị bắt nạt oan ức, ngươi cũng không đòi lại công bằng cho ta. Ta nuôi ngươi lớn khôn thật sự vô ích, đều là lũ vô ơn cả…”
Vân Thúy Hà nhìn bà người ồn ào rời đi mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nhìn những người phụ nữ đang ở ngoài sân vừa lên tiếng giúp đỡ.
“Cảm ơn mọi người vì đã giúp đỡ gia đình ta.”
Một số người vẫy tay tỏ ý không có gì.
“Không phải chuyện gì to tát đâu.” Người phụ nữ quay đầu nhìn về phía Sở Nguyệt. “Nhưng con dâu của bà thật là thú vị nha. Thúy Hà à, bà đã phải chịu cực khổ nhiều rồi.”
Sau khi trò chuyện cùng vài người về chuyện gia đình, trời cũng đã xế chiều, sắp đến giờ cơm tối nên mọi người đều ai về nhà nấy còn nấu nướng.
Tiễn mọi người ra về, Vân Thúy Hà gần như đã kiệt sức, sắc mặt có chút tái nhợt.
Sở Nguyệt nhìn thấy bà không khỏi lo lắng.
“Nương, hay nương cứ về nghỉ ngơi trước đi. Chúng con sẽ lo bữa tối. Con thường làm ở nhà nên nương đừng lo lắng, con biết làm mà.”
Vân Thúy Hà không còn sức để làm nữa. chỉ đành gật đầu.
“Được rồi.”
Sở Nguyệt đỡ Vân Thúy Hà vào trong nhà, sau đó nàng nhanh nhẹn lấy rau dại và dược liệu từ trong hai chiếc giỏ ra, tưới nước rồi xếp chúng chồng lên nhau trong góc bếp.
Nàng lấy tấm phên tre trong bếp ra, trải dược liệu lên rồi đem ra sân phơi.
Thời tiết dạo này hanh khô, có để qua đêm trong sân mấy ngày cũng không sợ mưa.
Cuộc cãi vã kết thúc, Lục Tinh An lập tức quay lại phòng bếp nhóm lửa nấu cơm.
Lục Tinh Hà cũng không nhàn rỗi, là một người đàn ông gánh vác mọi việc trong nhà, tuy không thể tham gia cãi vã nhưng lại sắp xếp làm lụng mọi việc rát giỏi. Trong khi Sở Nguyệt đang sắp xếp rau và dược liệu, hắn đã đi mổ cá làm sạch sẽ. Hắn đặt con lợn rừng lên tấm ván gỗ đã chuẩn bị, quay người đi vào bếp lấy một con dao nhọn.
“Đặc biệt là đứa con dâu Lục gia, thậm chí ta còn chưa chạm vào góc áo của nương nó, vậy mà nó đổ lỗi hết cho ta nếu có hậu quả xấu xảy ra, còn hai đứa nhỏ chết tiệt nhà Vân thị… Ôi tức chết mất, con nhìn ta đi, chúng hắt nước bẩn lên người ta. Có phải vì cha con chết rồi, không ai bảo vệ chúng ta nên họ mới dễ dàng bắt nạt chúng ta như vậy không?”
Đại Trúc và Lạc Thi nhìn Lý bà tử vẫn đang lăn lộn khóc kêu cha kêu mẹ, họ càng thêm phàn xấu hổ, khuyên can nương không được, họ kệ bà ta, nắm tay nhau đi về nhà.
Cho dù thế Lý bà tử vẫn không chịu rời đi, còn mắng luôn con trai và con dâu vô lương tâm, chỉ biết bênh vực người ngoài.
Tôn Đại Trúc có chút bất lực.
“Nương, có gì về nhà chúng ta từ từ nói chuyện. Đang ở bên ngoài, người đừng làm chuyện mất mặt.”
Nghe vậy Lý bà tử lại lớn tiếng chửi mắng: “Sao ta phải xấu hổ chứ? Nương các người bị bắt nạt oan ức, ngươi cũng không đòi lại công bằng cho ta. Ta nuôi ngươi lớn khôn thật sự vô ích, đều là lũ vô ơn cả…”
Vân Thúy Hà nhìn bà người ồn ào rời đi mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nhìn những người phụ nữ đang ở ngoài sân vừa lên tiếng giúp đỡ.
“Cảm ơn mọi người vì đã giúp đỡ gia đình ta.”
Một số người vẫy tay tỏ ý không có gì.
“Không phải chuyện gì to tát đâu.” Người phụ nữ quay đầu nhìn về phía Sở Nguyệt. “Nhưng con dâu của bà thật là thú vị nha. Thúy Hà à, bà đã phải chịu cực khổ nhiều rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi trò chuyện cùng vài người về chuyện gia đình, trời cũng đã xế chiều, sắp đến giờ cơm tối nên mọi người đều ai về nhà nấy còn nấu nướng.
Tiễn mọi người ra về, Vân Thúy Hà gần như đã kiệt sức, sắc mặt có chút tái nhợt.
Sở Nguyệt nhìn thấy bà không khỏi lo lắng.
“Nương, hay nương cứ về nghỉ ngơi trước đi. Chúng con sẽ lo bữa tối. Con thường làm ở nhà nên nương đừng lo lắng, con biết làm mà.”
Vân Thúy Hà không còn sức để làm nữa. chỉ đành gật đầu.
“Được rồi.”
Sở Nguyệt đỡ Vân Thúy Hà vào trong nhà, sau đó nàng nhanh nhẹn lấy rau dại và dược liệu từ trong hai chiếc giỏ ra, tưới nước rồi xếp chúng chồng lên nhau trong góc bếp.
Nàng lấy tấm phên tre trong bếp ra, trải dược liệu lên rồi đem ra sân phơi.
Thời tiết dạo này hanh khô, có để qua đêm trong sân mấy ngày cũng không sợ mưa.
Cuộc cãi vã kết thúc, Lục Tinh An lập tức quay lại phòng bếp nhóm lửa nấu cơm.
Lục Tinh Hà cũng không nhàn rỗi, là một người đàn ông gánh vác mọi việc trong nhà, tuy không thể tham gia cãi vã nhưng lại sắp xếp làm lụng mọi việc rát giỏi. Trong khi Sở Nguyệt đang sắp xếp rau và dược liệu, hắn đã đi mổ cá làm sạch sẽ. Hắn đặt con lợn rừng lên tấm ván gỗ đã chuẩn bị, quay người đi vào bếp lấy một con dao nhọn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro