[Làm Giàu] Gả Cho Thủ Phụ Năm Mất Mùa, Cẩm Lý Kiều Thê Vượng Phu
Nước Tưới Ruộng...
2024-11-02 23:26:58
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Người ta thường nói "ba đánh gạo một lạng muối", cũng không phải thổi phồng quá mức, thực sự là đắt đỏ. Mỗi lạng muối là mười lăm xu, vậy năm lạng muối này đã tốn hết thảy bảy mươi lăm xu, đủ để mua mười lăm ký gạo cũ ăn trong một thời gian.
Ngoài muối, nàng còn chi trả 15 xu để mua tiêu, gừng và mấy củ ta, xong sau đó lại thêm 30 xu để mua một hũ đường đỏ.
Sau khi mua đủ gia vị, cả hai lại đẩy chiếc xe đẩy trở về.
Ngay khi rời khỏi thị trấn Nam Bình, Lục Tinh Hà nhìn Sở Nguyệt đang đẩy xe bên cạnh: "Nàng lên xe đi, ta có thể đẩy được."
Sở Nguyệt lắc đầu: "Không được, nặng quá rồi."
Lục Tinh Hà nhìn phía trước: "Tiếp theo sẽ là đoạn đường dốc, đợi khi đến đoạn đường lên dốc, nàng có thể xuống đẩy giúp ta."
Sở Nguyệt nghe thấy thế, mới đồng ý lên xe.
Nàng ngồi trên xe, nhìn Lục Tinh Hà trông có vẻ rất thoải mái.
"Phu quân, sau này chàng có tiếp tục học để thi không?"
Hành động của Lục Tinh Hà hơi cứng đờ một chút, sau đó hắn lại trở lại bình thường.
"Có lẽ không thể nữa."
Lần này cũng vì may mắn nên mới kiếm lời được mấy lượng bạc, bình thưòng ngay cả tiền mua thuốc cho nương còn không đủ, chứ đừng nói là cần nhiều tiền để tham gia khoa cử.
Năm đó cha hắn là tú tài, cha hắn đã xóa bỏ sạch sẽ quan hệ với thúc bá trong nhà, ngay lúc bọn họ vừa thoát khỏi khổ cực thì cha hắn mất. Vốn trong nhà được miễn thuế đất nhưng sau khi cha hắn mất lại bắt đầu nộp thuế theo lẽ thường.
Nghe xong, trong lòng Sở Nguyệt cũng thấy chua xót.
Hắn cũng xem như vì nương cùng hai đệ muội, mà từ bỏ giấc mộng thi cử của mình.
Thân là con cả, thân là huynh trưởng, hắn không thể trốn tránh trách nhiệm.
Nếu có thể nghĩ được cách kiếm thêm chút tiền thì tốt rồi.
Thời điểm Sở Nguyệt đang rơi vào trầm tư, Lục Tinh Hà đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng: "Tại sao nàng lại nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy làng sẽ mất mùa?"
Lúc này có rất nhiều người đều ăn không no, nghĩ đến vấn đề trước mắt, nàng chỉ là một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi lại có thể nghĩ xa như vậy, hắn thấy rất đáng kinh ngạc.
Sở Nguyệt thản nhiên.
"Này không phải chuyện rõ như ban ngày sao? Đã hạn hán hai tháng, không chỉ ruộng, sông hồ ở thôn Ngưu Đầu bên kia đều đã cạn, ngay cả hạt gạo cũng phẳng lì, thuế năm nay sợ rằng phải dùng đến vốn ban đầu, đến năm sau lại càng khó hơn."
Lục Tinh Hà gật đầu, ừ một tiếng.
"Ra vậy."
Sở Nguyệt nhận thấy được tốc độ xe đẩy đang chậm dần, liền biết xe đã bắt đầu lên dốc, vì vậy nàng vội vàng nhảy xuống xe, giúp đỡ Lục Tinh Hà cùng nhau đẩy xe về nhà.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, bất giác về tới cửa thôn lúc nào không hay.
Sở Nguyệt vội vàng kéo tấm rơm bên dưới che lên lương thực, Lục Tinh Hà hiểu ý nàng, liền phụ giúp nàng che đi.
Người ta thường nói "ba đánh gạo một lạng muối", cũng không phải thổi phồng quá mức, thực sự là đắt đỏ. Mỗi lạng muối là mười lăm xu, vậy năm lạng muối này đã tốn hết thảy bảy mươi lăm xu, đủ để mua mười lăm ký gạo cũ ăn trong một thời gian.
Ngoài muối, nàng còn chi trả 15 xu để mua tiêu, gừng và mấy củ ta, xong sau đó lại thêm 30 xu để mua một hũ đường đỏ.
Sau khi mua đủ gia vị, cả hai lại đẩy chiếc xe đẩy trở về.
Ngay khi rời khỏi thị trấn Nam Bình, Lục Tinh Hà nhìn Sở Nguyệt đang đẩy xe bên cạnh: "Nàng lên xe đi, ta có thể đẩy được."
Sở Nguyệt lắc đầu: "Không được, nặng quá rồi."
Lục Tinh Hà nhìn phía trước: "Tiếp theo sẽ là đoạn đường dốc, đợi khi đến đoạn đường lên dốc, nàng có thể xuống đẩy giúp ta."
Sở Nguyệt nghe thấy thế, mới đồng ý lên xe.
Nàng ngồi trên xe, nhìn Lục Tinh Hà trông có vẻ rất thoải mái.
"Phu quân, sau này chàng có tiếp tục học để thi không?"
Hành động của Lục Tinh Hà hơi cứng đờ một chút, sau đó hắn lại trở lại bình thường.
"Có lẽ không thể nữa."
Lần này cũng vì may mắn nên mới kiếm lời được mấy lượng bạc, bình thưòng ngay cả tiền mua thuốc cho nương còn không đủ, chứ đừng nói là cần nhiều tiền để tham gia khoa cử.
Năm đó cha hắn là tú tài, cha hắn đã xóa bỏ sạch sẽ quan hệ với thúc bá trong nhà, ngay lúc bọn họ vừa thoát khỏi khổ cực thì cha hắn mất. Vốn trong nhà được miễn thuế đất nhưng sau khi cha hắn mất lại bắt đầu nộp thuế theo lẽ thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe xong, trong lòng Sở Nguyệt cũng thấy chua xót.
Hắn cũng xem như vì nương cùng hai đệ muội, mà từ bỏ giấc mộng thi cử của mình.
Thân là con cả, thân là huynh trưởng, hắn không thể trốn tránh trách nhiệm.
Nếu có thể nghĩ được cách kiếm thêm chút tiền thì tốt rồi.
Thời điểm Sở Nguyệt đang rơi vào trầm tư, Lục Tinh Hà đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng: "Tại sao nàng lại nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy làng sẽ mất mùa?"
Lúc này có rất nhiều người đều ăn không no, nghĩ đến vấn đề trước mắt, nàng chỉ là một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi lại có thể nghĩ xa như vậy, hắn thấy rất đáng kinh ngạc.
Sở Nguyệt thản nhiên.
"Này không phải chuyện rõ như ban ngày sao? Đã hạn hán hai tháng, không chỉ ruộng, sông hồ ở thôn Ngưu Đầu bên kia đều đã cạn, ngay cả hạt gạo cũng phẳng lì, thuế năm nay sợ rằng phải dùng đến vốn ban đầu, đến năm sau lại càng khó hơn."
Lục Tinh Hà gật đầu, ừ một tiếng.
"Ra vậy."
Sở Nguyệt nhận thấy được tốc độ xe đẩy đang chậm dần, liền biết xe đã bắt đầu lên dốc, vì vậy nàng vội vàng nhảy xuống xe, giúp đỡ Lục Tinh Hà cùng nhau đẩy xe về nhà.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, bất giác về tới cửa thôn lúc nào không hay.
Sở Nguyệt vội vàng kéo tấm rơm bên dưới che lên lương thực, Lục Tinh Hà hiểu ý nàng, liền phụ giúp nàng che đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro