[Làm Giàu] Gả Cho Thủ Phụ Năm Mất Mùa, Cẩm Lý Kiều Thê Vượng Phu
Tướng Công, Chà...
2024-11-02 23:26:58
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc đi ra, Lục Tinh Hà đang đứng dưới mái hiên của gian nhà chính đợi nàng.
Câu chuyện ở trong phòng vừa rồi cũng không phải là hắn muốn nghe lén. chỉ là giọng nói của hai người cũng không có ý muốn che giấu, thêm với thính lực của hắn vốn cũng tốt, nên đã lọt vào trong lỗ tai.
Hắn hiểu là Sở Nguyệt không ngừng kể khổ chỉ là để khiến cho Triệu Xuân Hoa không quấy rầy nữa.
Cũng có chút đau lòng, hoàn cảnh trước đây của nàng khi ở Sở gia lại gian nan như vậy.
Thấy nàng đi ra, hắn xách cái làn trong tay và nói: “Về thôi.”
Sở Nguyệt ừ một tiếng, nhìn về phía cửa phòng của Tiểu Đào thỉ thấy con bé đang đứng ở trước cửa cắn môi dưới, khuôn mặt nhỏ bẻ tràn đầy sự lưu luyến.
Sở Nguyệt không nói gì, chỉ mỉm cười với nàng ấy rồi bước nhanh theo Lục Tinh Hà ra cổng.
“Nguyệt Nguyệt.”
Sở Nguyệt và Lục Tinh Hà sánh vai nhau bước ra thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Nàng quay lại nhìn, là Ngô Dũng nhà bên cạnh, cậu bé trước đây là thanh mai trúc mã với Sở Nguyệt.
Mặc dù vẻ ngoài không làm người ta phải ngạc nhiên, nhưng cũng sạch sẽ gọn gàng.
“Ngô Dũng? Không phải ngươi đang học nghề thợ mộc ở thôn Liễu Thụ sao? Sao lại trở về vậy?”
Chàng trai không trả lời câu hỏi của Sở Nguyệt ngay, hắn ta người đàn ông có thân hình cao lớn với khuôn mặt khôi ngô đứng bên cạnh Sở Nguyệt, rồi lại quay sang nhìn nàng.
Ngô Dũng lớn hơn Sở Nguyệt 2 tuổi, năm nay 16, vốn dĩ là muốn nhân lúc bây giờ vẫn còn trẻ, sớm học cái nghề mộc này, hai năm nữa, 18 tuổi là có thể cầu thân với Sở gia và cùng Sở Nguyệt trải qua những ngày tháng tươi đẹp.
Nhưng hắn ta lại chưa từng nghĩ, đợi đến khi hắn ta nghe được tin thì nàng đã bị cha con Sở gia đưa đến thôn Bán Pha rồi.
Vốn định tới thôn Bán Pha để đưa nàng về nhưng lại bị nương của hắn ngăn cản.
Nói là Sở Nguyệt đã tới Lục gia một ngày rồi, gạo sống đã nấu thành cơm rồi, bản thân mình mà làm như vậy thì chỉ làm hỏng danh tiếng của nàng thôi, thế nên hắn ta đành chịu đựng.
Hôm nay nghe thấy nàng về lại mặt, cơm trưa cũng không ăn mà cứ chờ ở ngoài cổng, chỉ chờ Sở Nguyệt đi ra.
“Ta nghe nói, ngươi đã xuất giá rồi?”
Vẻ mặt của chàng trai u ám, khác hẳn so với dáng vẻ vui tươi rạng rỡ khi ở trước mặt nàng lúc trước.
Sở Nguyệt chưa bao giờ nhìn thấy Ngô Dũng với nét mặt này, khiến cho nàng có chút bối rối, lúc này bản thân nàng như thể biến thành kẻ phụ tình tệ bạc vậy.
Nhưng giờ đây nàng đã xuất giá, có một vài chuyện, không thể để cho người khác ảo tưởng được.
Nàng lấy hết dũng khí, kéo bàn tay to lớn hơi thô ráp của Lục Tinh Hà, gật đầu nói: “Đúng vậy, ta xuất giá rồi, giới thiệu với ngươi một chút, đây là Lục Tinh Hà, tướng công của ta.”
Lục Tinh Hà cảm nhận được sự mềm mại trong lòng bàn tay to lớn, hắn nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng.
Lúc đi ra, Lục Tinh Hà đang đứng dưới mái hiên của gian nhà chính đợi nàng.
Câu chuyện ở trong phòng vừa rồi cũng không phải là hắn muốn nghe lén. chỉ là giọng nói của hai người cũng không có ý muốn che giấu, thêm với thính lực của hắn vốn cũng tốt, nên đã lọt vào trong lỗ tai.
Hắn hiểu là Sở Nguyệt không ngừng kể khổ chỉ là để khiến cho Triệu Xuân Hoa không quấy rầy nữa.
Cũng có chút đau lòng, hoàn cảnh trước đây của nàng khi ở Sở gia lại gian nan như vậy.
Thấy nàng đi ra, hắn xách cái làn trong tay và nói: “Về thôi.”
Sở Nguyệt ừ một tiếng, nhìn về phía cửa phòng của Tiểu Đào thỉ thấy con bé đang đứng ở trước cửa cắn môi dưới, khuôn mặt nhỏ bẻ tràn đầy sự lưu luyến.
Sở Nguyệt không nói gì, chỉ mỉm cười với nàng ấy rồi bước nhanh theo Lục Tinh Hà ra cổng.
“Nguyệt Nguyệt.”
Sở Nguyệt và Lục Tinh Hà sánh vai nhau bước ra thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Nàng quay lại nhìn, là Ngô Dũng nhà bên cạnh, cậu bé trước đây là thanh mai trúc mã với Sở Nguyệt.
Mặc dù vẻ ngoài không làm người ta phải ngạc nhiên, nhưng cũng sạch sẽ gọn gàng.
“Ngô Dũng? Không phải ngươi đang học nghề thợ mộc ở thôn Liễu Thụ sao? Sao lại trở về vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chàng trai không trả lời câu hỏi của Sở Nguyệt ngay, hắn ta người đàn ông có thân hình cao lớn với khuôn mặt khôi ngô đứng bên cạnh Sở Nguyệt, rồi lại quay sang nhìn nàng.
Ngô Dũng lớn hơn Sở Nguyệt 2 tuổi, năm nay 16, vốn dĩ là muốn nhân lúc bây giờ vẫn còn trẻ, sớm học cái nghề mộc này, hai năm nữa, 18 tuổi là có thể cầu thân với Sở gia và cùng Sở Nguyệt trải qua những ngày tháng tươi đẹp.
Nhưng hắn ta lại chưa từng nghĩ, đợi đến khi hắn ta nghe được tin thì nàng đã bị cha con Sở gia đưa đến thôn Bán Pha rồi.
Vốn định tới thôn Bán Pha để đưa nàng về nhưng lại bị nương của hắn ngăn cản.
Nói là Sở Nguyệt đã tới Lục gia một ngày rồi, gạo sống đã nấu thành cơm rồi, bản thân mình mà làm như vậy thì chỉ làm hỏng danh tiếng của nàng thôi, thế nên hắn ta đành chịu đựng.
Hôm nay nghe thấy nàng về lại mặt, cơm trưa cũng không ăn mà cứ chờ ở ngoài cổng, chỉ chờ Sở Nguyệt đi ra.
“Ta nghe nói, ngươi đã xuất giá rồi?”
Vẻ mặt của chàng trai u ám, khác hẳn so với dáng vẻ vui tươi rạng rỡ khi ở trước mặt nàng lúc trước.
Sở Nguyệt chưa bao giờ nhìn thấy Ngô Dũng với nét mặt này, khiến cho nàng có chút bối rối, lúc này bản thân nàng như thể biến thành kẻ phụ tình tệ bạc vậy.
Nhưng giờ đây nàng đã xuất giá, có một vài chuyện, không thể để cho người khác ảo tưởng được.
Nàng lấy hết dũng khí, kéo bàn tay to lớn hơi thô ráp của Lục Tinh Hà, gật đầu nói: “Đúng vậy, ta xuất giá rồi, giới thiệu với ngươi một chút, đây là Lục Tinh Hà, tướng công của ta.”
Lục Tinh Hà cảm nhận được sự mềm mại trong lòng bàn tay to lớn, hắn nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro