Chương 30 - Chẳng Lẽ Tai Họa Kia Là Nó Tiên Đoán Ra Ư?
Cút! Ngươi Cũng...
Yêu Sủng
2024-08-14 11:39:05
Vạn vật vốn có linh tính, lợn rừng chịu sự uy hiếp tính mạng vốn đã có ý muốn lùi bước chạy trốn mà lại thấy hai người đi tới bao vây nên chúng nhanh chóng quyết định rồi quay đầu kêu lên chạy vội.
Mắt thấy vịt đã đến miệng còn muốn bay Lạc Hi vô cùng nóng nảy, nàng quay đầu hét một tiếng với tên thị vừa thở phào nhẹ nhõm: “Cút.”
Thị vệ bị mắng ngây người, rõ ràng lợn rừng đã bị cưỡng chế đuổi đi rồi sao anh trai này lại mắng hắn?
“Này anh trai đừng đuổi theo nữa, tuy anh lợi hại nhưng lợn rừng nổi cơn điên khó đối phó lắm, chúng ta…”
Thấy bầu không khí không đúng lắm, Tần Học Chính đi tới muốn giảng hòa.
Sắc mặt Lạc Hi lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén liếc qua một cái nói từng chữ lạnh băng: “Ngươi cũng cút.”
Nhìn bóng dáng bước thật nhanh đi theo lợn rừng, Tần Học Chính đứng ở đó hậm hực sờ sờ cái mũi.
Hắn ta không biết có nên để thị vệ của mình lại đi hỗ trợ hay không thì bỗng bên cạnh vang lên tiếng nói nịnh nọt.
“Tần tiểu gia, nó trong thôn chúng ta có tiếng là có nạn yêu thích long dương, vạn lần xin ngài đừng trách tội, hãy để ta bồi tội với ngài.”
*Long dương ý chỉ đồng tính
Mai Đức, vẻ mặt con trưởng của trưởng thôn Mai Phú Quý cúi đầu khiêm nhường, gã ta đứng ở bên cạnh Tần Học Chính chắp tay bồi tội.
“Đó chính là tiểu tử thối ỷ mình có hai phần sức lực mà không biết trời cao đất dày đó ạ, ngài vạn lần đừng so đo với nàng.”
*Ở ngoài Lạc Hi là nam nhưng tác giả vẫn xưng là nàng.
Vẻ mặt Tần Học Chính không hiểu lắm: “Nàng cứu bổn thiếu gia đây thì tại sao bổn thiếu gia phải trách tội hắn?”
Mai Đức nghẹn một họng chẳng thể nói thêm lời nào.
Thôi không nhìn nữa, Tần tiểu gia phân phó bốn tên hộ vệ: “Chúng ta theo sau xem thử, đừng để cho tiểu ân nhân của ta chiến đấu hăng hái một mình.”
Nhìn theo đoàn người Tần Học Chính đi theo Lạc Hi, Mai đức đứng yên tại chỗ với sắc mặt u ám.
Có thôn dân đi tới cười giảng hòa khen gã: “Cái tên tai họa kia không biết nặng nhẹ, nhất định là có vào không có ra.”
Nói xong vẫn thấy sắc mặt Mai Đức không được tốt, đôi mắt người thôn dân hơi đảo qua rồi chỉ vào thi thể của con lợn rừng chết đang nằm trên đất nói:
“Ngài là cậu cả của Lạc Hi mà, nàng đánh bậy đánh bạ giết được con lợn rừng này thì về lý nên hiếu kính cho ngài.”
Nhìn hơn hai trăm cân thịt lợn rừng trên mặt đất ít nhất có thể bán được ba bốn lượng bạc, vẻ mặt Mai Đức cuối cùng cũng dịu lại.
Mắt thấy vịt đã đến miệng còn muốn bay Lạc Hi vô cùng nóng nảy, nàng quay đầu hét một tiếng với tên thị vừa thở phào nhẹ nhõm: “Cút.”
Thị vệ bị mắng ngây người, rõ ràng lợn rừng đã bị cưỡng chế đuổi đi rồi sao anh trai này lại mắng hắn?
“Này anh trai đừng đuổi theo nữa, tuy anh lợi hại nhưng lợn rừng nổi cơn điên khó đối phó lắm, chúng ta…”
Thấy bầu không khí không đúng lắm, Tần Học Chính đi tới muốn giảng hòa.
Sắc mặt Lạc Hi lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén liếc qua một cái nói từng chữ lạnh băng: “Ngươi cũng cút.”
Nhìn bóng dáng bước thật nhanh đi theo lợn rừng, Tần Học Chính đứng ở đó hậm hực sờ sờ cái mũi.
Hắn ta không biết có nên để thị vệ của mình lại đi hỗ trợ hay không thì bỗng bên cạnh vang lên tiếng nói nịnh nọt.
“Tần tiểu gia, nó trong thôn chúng ta có tiếng là có nạn yêu thích long dương, vạn lần xin ngài đừng trách tội, hãy để ta bồi tội với ngài.”
*Long dương ý chỉ đồng tính
Mai Đức, vẻ mặt con trưởng của trưởng thôn Mai Phú Quý cúi đầu khiêm nhường, gã ta đứng ở bên cạnh Tần Học Chính chắp tay bồi tội.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đó chính là tiểu tử thối ỷ mình có hai phần sức lực mà không biết trời cao đất dày đó ạ, ngài vạn lần đừng so đo với nàng.”
*Ở ngoài Lạc Hi là nam nhưng tác giả vẫn xưng là nàng.
Vẻ mặt Tần Học Chính không hiểu lắm: “Nàng cứu bổn thiếu gia đây thì tại sao bổn thiếu gia phải trách tội hắn?”
Mai Đức nghẹn một họng chẳng thể nói thêm lời nào.
Thôi không nhìn nữa, Tần tiểu gia phân phó bốn tên hộ vệ: “Chúng ta theo sau xem thử, đừng để cho tiểu ân nhân của ta chiến đấu hăng hái một mình.”
Nhìn theo đoàn người Tần Học Chính đi theo Lạc Hi, Mai đức đứng yên tại chỗ với sắc mặt u ám.
Có thôn dân đi tới cười giảng hòa khen gã: “Cái tên tai họa kia không biết nặng nhẹ, nhất định là có vào không có ra.”
Nói xong vẫn thấy sắc mặt Mai Đức không được tốt, đôi mắt người thôn dân hơi đảo qua rồi chỉ vào thi thể của con lợn rừng chết đang nằm trên đất nói:
“Ngài là cậu cả của Lạc Hi mà, nàng đánh bậy đánh bạ giết được con lợn rừng này thì về lý nên hiếu kính cho ngài.”
Nhìn hơn hai trăm cân thịt lợn rừng trên mặt đất ít nhất có thể bán được ba bốn lượng bạc, vẻ mặt Mai Đức cuối cùng cũng dịu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro