Chương 30 - Chẳng Lẽ Tai Họa Kia Là Nó Tiên Đoán Ra Ư?
Chủ Mưu Của Mưu...
Yêu Sủng
2024-08-14 11:39:05
Canh trứng kia bị lực tác động không nghiêng không lệch ụp lên trên đỉnh đầu bà lão.
Lạc Hi trở tay hứng lên một ít rồi không chút nghĩ ngợi nhét vào trong miệng tứ thúc Lạc mạnh bạo ép hắn ta nuốt xuống.
Mọi người bị biến cố bất thình lình này làm cho kinh ngạc đến ngây người ở tại chỗ…
Tứ thúc Lạc móc họng ra muốn lấy hết canh trứng đã ăn vào phun ra, ở trong này có bỏ thêm thuốc mê, sao mà hắn ta có thể ăn được chứ?
Lạc Hi đưa qua một ánh mắt lạnh lẽo: “Chú phun ra một cái thử xem? Dám phun ra con sẽ cho chú ăn vào cái mình vừa phun.”
Tứ thúc Lạc cứng người.
Ông lão nhắm mắt, ông ta biết kế hoạch đã bại lộ nên chưa hé môi nửa lời.
Chỉ có bà lão còn muốn giãy giụa một chút: “Mày, mày có ý gì đó?”
“Có ý gì sao?” Lạc Hi cười hừ, đi vào phòng bếp lấy ra một lọ thuốc diệt chuột dùng cho mấy con chuột ăn rồi kéo một cái ghế dài ngồi xuống.
“Nói đi, dùng tới cả thuốc mê là tính bán con đi đâu đây? Thứ thuốc này cũng không rẻ nhỉ.”
Thấy bà ta mở mồm là lập tức giả ngu phủ nhận, Lạc Hi quơ quơ bao thuốc ở trong lọ thuốc chuột.
“Không nói sự thật thì con không ngại mang bao thuốc này trộn vào trong canh trứng đút cho cả nhà bà ăn đâu ạ.”
Lời nói này thật sự mang tới sự kinh ngạc sợ hãi không nhẹ tới mọi người.
Mai thị yếu ớt mở miệng: “Hi nhi con đừng xúc động, giết người là phải chém đầu.”
Đúng vậy! Giết người chém đầu. Bà lão không tin thứ đại tai họa này đến cái mạng nhỏ của nó cũng muốn bỏ vào đó.
Lạc Hi hệt như hồ lồ bị cưa miệng, nàng mặc kệ Mai thị nói gì vờ không nghe thấy.
Nàng nhìn Mai thị bằng một ánh nhìn sâu xa, không để ý chút nào mỉm cười: “Cả nhà mấy người ăn nhầm đồ ăn có thuốc chuột nên chết, còn vì sao con không có bị gì à…”
Nói tới tây Lạc Hi cười, giọng điệu lanh lảnh kéo dài: “Bởi vì… Bữa cơm này con không ăn chứ sao!”
“Trong thôn đều biết ba tháng nay con về nhà tgif mấy người thường xuyên không cho con ăn cơm, người nha môn tới tra án sẽ tin vào những thôn dân chính nghĩa làm chứng cho con thôi.”
Dứt lời nàng khom lưng nhấn tay bóp mở miệng tứ thúc Lạc vờ như muốn mang hết đống thuốc chuột rót vào trong miệng hắn ta.
“Đủ rồi.” Ông lão đột nhiên hét to một tiếng rồi cụp mắt xuống không thèm nhìn ai vào mắt.
“Hi nhi à! Nhà thị trưởng đang kén con rể về nhà, người nhà đó có tiền còn ở trong nhà có ba cửa vào, cơm canh cá thịt, nô tì đẹp hầu hạ…”
Lạc Hi trở tay hứng lên một ít rồi không chút nghĩ ngợi nhét vào trong miệng tứ thúc Lạc mạnh bạo ép hắn ta nuốt xuống.
Mọi người bị biến cố bất thình lình này làm cho kinh ngạc đến ngây người ở tại chỗ…
Tứ thúc Lạc móc họng ra muốn lấy hết canh trứng đã ăn vào phun ra, ở trong này có bỏ thêm thuốc mê, sao mà hắn ta có thể ăn được chứ?
Lạc Hi đưa qua một ánh mắt lạnh lẽo: “Chú phun ra một cái thử xem? Dám phun ra con sẽ cho chú ăn vào cái mình vừa phun.”
Tứ thúc Lạc cứng người.
Ông lão nhắm mắt, ông ta biết kế hoạch đã bại lộ nên chưa hé môi nửa lời.
Chỉ có bà lão còn muốn giãy giụa một chút: “Mày, mày có ý gì đó?”
“Có ý gì sao?” Lạc Hi cười hừ, đi vào phòng bếp lấy ra một lọ thuốc diệt chuột dùng cho mấy con chuột ăn rồi kéo một cái ghế dài ngồi xuống.
“Nói đi, dùng tới cả thuốc mê là tính bán con đi đâu đây? Thứ thuốc này cũng không rẻ nhỉ.”
Thấy bà ta mở mồm là lập tức giả ngu phủ nhận, Lạc Hi quơ quơ bao thuốc ở trong lọ thuốc chuột.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không nói sự thật thì con không ngại mang bao thuốc này trộn vào trong canh trứng đút cho cả nhà bà ăn đâu ạ.”
Lời nói này thật sự mang tới sự kinh ngạc sợ hãi không nhẹ tới mọi người.
Mai thị yếu ớt mở miệng: “Hi nhi con đừng xúc động, giết người là phải chém đầu.”
Đúng vậy! Giết người chém đầu. Bà lão không tin thứ đại tai họa này đến cái mạng nhỏ của nó cũng muốn bỏ vào đó.
Lạc Hi hệt như hồ lồ bị cưa miệng, nàng mặc kệ Mai thị nói gì vờ không nghe thấy.
Nàng nhìn Mai thị bằng một ánh nhìn sâu xa, không để ý chút nào mỉm cười: “Cả nhà mấy người ăn nhầm đồ ăn có thuốc chuột nên chết, còn vì sao con không có bị gì à…”
Nói tới tây Lạc Hi cười, giọng điệu lanh lảnh kéo dài: “Bởi vì… Bữa cơm này con không ăn chứ sao!”
“Trong thôn đều biết ba tháng nay con về nhà tgif mấy người thường xuyên không cho con ăn cơm, người nha môn tới tra án sẽ tin vào những thôn dân chính nghĩa làm chứng cho con thôi.”
Dứt lời nàng khom lưng nhấn tay bóp mở miệng tứ thúc Lạc vờ như muốn mang hết đống thuốc chuột rót vào trong miệng hắn ta.
“Đủ rồi.” Ông lão đột nhiên hét to một tiếng rồi cụp mắt xuống không thèm nhìn ai vào mắt.
“Hi nhi à! Nhà thị trưởng đang kén con rể về nhà, người nhà đó có tiền còn ở trong nhà có ba cửa vào, cơm canh cá thịt, nô tì đẹp hầu hạ…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro