Chương 30 - Chẳng Lẽ Tai Họa Kia Là Nó Tiên Đoán Ra Ư?
Chẳng Lẽ Tai Họ...
Yêu Sủng
2024-08-14 11:39:05
"Các ngươi chưa từng thấy thôi chứ với người đi học thì khác. Ý tưởng này ác độc đến mức thật sự không cho Hi nhi nhà ta bất kỳ con đường sống sót nào."
Dân làng nghe mà choáng váng.
Mẹ Cố cũng choáng váng, còn chưa kịp ngăn lại mà bà lão đã bô bô cái miệng nói ra hết cả rồi!
Nàng ta lo lắng đến toát mồ hôi, cao giọng nói: "Cái gì, cùng lắm là con trai ta cho mấy người một lời kiến nghị mà thôi. Còn cuối cùng không phải chính là mấy người trong gia đình bà quyết định bán Lạc Hi đi sao!"
Bà lão trợn trắng con mắt, chửi lại: “Sở dĩ nhà chúng ta đồng ý tất cả không phải là bị đứa con trai tú tài giỏi ăn nói của ngươi lừa hay sao.”
“Phụt! Cái thư miệng chó tâm địa dơ bẩn, cả nhà mày sẽ chết không được tử tế.”
Dân làng sau khi hiểu rõ đến cuối cùng thì ánh mắt có hơi chút thay đổi, đôi mắt nhìn về phía bà lão Lạc có thương hại có đồng tình.
Rồi bọn họ lại nhìn về phía mẹ Cố cả người chao đảo sắp ngã vì chẳng tiếp được lời nào với từng gương mặt khinh thường.
Bọn họ nhỏ giọng bàn tán bảo: “Ta đã sớm phát hiện Cố tú tài kia rất giả tạo mà, làm bộ làm tịch xuống đất, hết cả ngày trời mà chẳng làm được cái gì hết đó.”
Có người phụ họa theo: “Còn không phải sao! Ngươi vừa nói ta cũng mới nhớ ra. Thì ra trước kia tên đó chỉ làm ra vẻ để kiếm danh tiếng thôi!”
Dân làng chỉ chỉ trỏ trỏ làm mẹ Cố cũng chịu không nổi nữa, nàng ta dùng sức kéo mạnh trưởng thôn đến bên cạnh thấp giọng bảo: “Chết tiệt, nói gì đi chứ!”
Trưởng thôn bị đẩy ra phía trước ho nhẹ một tiếng. Sự thật đã bày ra trước mắt không thể thu hồi lại được, ông ta chỉ có tẩy trắng mạnh vào thôi.
“Cái đó, Cố Trì là một đứa trẻ ngoan, có lẽ hắn ra tay như vậy là vì bị Lạc Hi chèn ép đến nỗi không có cách nào mới làm ra chuyện xấu thôi, việc này cũng không thể trách hắn hoàn toàn.”
Mai Phú Quý liếc mắt trừng một cái về phía bà lão mang theo ý cảnh cáo, bà ta rụt cổ lại.
Nhưng nhớ tới nỗi sợ hãi bị Lạc Hi khống chế, không thể không kiềm lại lời nói dạy dỗ đứa cháu nghiệp chướng để đáp lời.
“Bị chèn ép đến nỗi không có cách nào?”
“Ông có mặt mũi nào để nói ra câu này vậy?”
“Hi nhi nhà ta mỗi ngày ở sau lưng ta bận rộn giúp đỡ công việc nhà và đồng áng, còn hơi đâu gây thì oán?”
“Thật sự bị làm phiền thì tới tìm ta này! Ta làm bà nội nó còn không quản lý được cháu trai nhà mình ư?”
Dân làng nghe mà choáng váng.
Mẹ Cố cũng choáng váng, còn chưa kịp ngăn lại mà bà lão đã bô bô cái miệng nói ra hết cả rồi!
Nàng ta lo lắng đến toát mồ hôi, cao giọng nói: "Cái gì, cùng lắm là con trai ta cho mấy người một lời kiến nghị mà thôi. Còn cuối cùng không phải chính là mấy người trong gia đình bà quyết định bán Lạc Hi đi sao!"
Bà lão trợn trắng con mắt, chửi lại: “Sở dĩ nhà chúng ta đồng ý tất cả không phải là bị đứa con trai tú tài giỏi ăn nói của ngươi lừa hay sao.”
“Phụt! Cái thư miệng chó tâm địa dơ bẩn, cả nhà mày sẽ chết không được tử tế.”
Dân làng sau khi hiểu rõ đến cuối cùng thì ánh mắt có hơi chút thay đổi, đôi mắt nhìn về phía bà lão Lạc có thương hại có đồng tình.
Rồi bọn họ lại nhìn về phía mẹ Cố cả người chao đảo sắp ngã vì chẳng tiếp được lời nào với từng gương mặt khinh thường.
Bọn họ nhỏ giọng bàn tán bảo: “Ta đã sớm phát hiện Cố tú tài kia rất giả tạo mà, làm bộ làm tịch xuống đất, hết cả ngày trời mà chẳng làm được cái gì hết đó.”
Có người phụ họa theo: “Còn không phải sao! Ngươi vừa nói ta cũng mới nhớ ra. Thì ra trước kia tên đó chỉ làm ra vẻ để kiếm danh tiếng thôi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dân làng chỉ chỉ trỏ trỏ làm mẹ Cố cũng chịu không nổi nữa, nàng ta dùng sức kéo mạnh trưởng thôn đến bên cạnh thấp giọng bảo: “Chết tiệt, nói gì đi chứ!”
Trưởng thôn bị đẩy ra phía trước ho nhẹ một tiếng. Sự thật đã bày ra trước mắt không thể thu hồi lại được, ông ta chỉ có tẩy trắng mạnh vào thôi.
“Cái đó, Cố Trì là một đứa trẻ ngoan, có lẽ hắn ra tay như vậy là vì bị Lạc Hi chèn ép đến nỗi không có cách nào mới làm ra chuyện xấu thôi, việc này cũng không thể trách hắn hoàn toàn.”
Mai Phú Quý liếc mắt trừng một cái về phía bà lão mang theo ý cảnh cáo, bà ta rụt cổ lại.
Nhưng nhớ tới nỗi sợ hãi bị Lạc Hi khống chế, không thể không kiềm lại lời nói dạy dỗ đứa cháu nghiệp chướng để đáp lời.
“Bị chèn ép đến nỗi không có cách nào?”
“Ông có mặt mũi nào để nói ra câu này vậy?”
“Hi nhi nhà ta mỗi ngày ở sau lưng ta bận rộn giúp đỡ công việc nhà và đồng áng, còn hơi đâu gây thì oán?”
“Thật sự bị làm phiền thì tới tìm ta này! Ta làm bà nội nó còn không quản lý được cháu trai nhà mình ư?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro