Chương 30 - Chẳng Lẽ Tai Họa Kia Là Nó Tiên Đoán Ra Ư?
Vào Thành Mua B...
Yêu Sủng
2024-08-14 11:39:05
Rồi ông ta lại thở dài nói: “Thật không dám giấu gì, chỗ này của ta cần có hà thủ ô niên đại trăm năm trở lên, nếu ngươi có, ta có thể cho một cái giá cao.”
Phía trên hạ lệnh, tìm kiếm hà thủ ô trăm năm trở lên.
Ông ta kinh doanh hiệu thuốc này đã hai mươi năm, chuyện nhìn người cũng rất tốt.
Ánh mắt người thiếu niên trước mặc thấy sóng không sợ, tuy ăn mặc cũ kỹ rách nát nhưng trên người lại có sự bình tĩnh tựa như sinh ra đã có. Đối với chuyện bán đi dược liệu giữ mạng như này lại càng không luyến tiếc.
Rất giống như trong tay nàng có thứ còn tốt hơn thế nữa nên mới ra ngoài dò hỏi.
Lạc Hi nhướng mày, không gian của nàng đúng thật là có cái tốt hơn thế.
Thứ tốt nhất để cho mình, còn lại thì bán đi đó chính là thói quen ưu tiên của nàng.
Nàng thiếu tiền thật nhưng sẽ không ngu tới nỗi bán đi dược liệu cứu mạng này.
Rời khỏi y quán, Lạc Hi đi thẳng đến tiệm vải.
Nàng mua bốn bộ làm bằng vải bông mịn để mặc bên trong bên ngoài, hai đôi ủng làm bằng da hươu, hai bộ làm từ vải lanh thô để mặc khi vào núi.
Một cái chăn bông nặng tám cân, hai cái chăn để đắp mùa hè, khăn trải giường vỏ chăn gì đó cũng chỉ dùng bằng vải bông mịn.
“Tổng cộng hai mươi lượng, cái này là ý của ta đưa thêm cho ngài hai đôi vớ và khăn làm bằng vải bông.” Nữ chưởng quầy tươi cười đưa Lạc Hi ra cửa, hẹn là ba ngày sau tới lấy hàng.
Sau đó nàng tiếp tục đi phố lương thực mua gạo, bột mì, mì Tam Hà, tổng cộng mua một trăm cân để dự phòng ở trong không gian.
Dấm, nước tương, tương đậu, hương liệu,...
Cả một ngày lung tung bận bịu dần kết thúc, Lạc Hi ngồi trong tửu lầu hưởng thụ mỹ thực tính toán một chút, tiêu xài hơn sáu mươi lượng một xíu.
Tiểu nhị của tửu lầu vẻ mặt chết lặng đứng bên cạnh Lạc Hi: “Khách quan, ngài gọi năm món thịt ba món canh, tám chén cơm một bình trà tổng cộng là bảy lượng sáu tiền.”
Lạc Hi chậc một tiếng: “Tiêu tiền không khó nhỉ!” Phải nghĩ cách kiếm tiền thôi.
Tiểu nhị cười ha ha, sao không nhìn xem bản thân ăn nhiều ít kìa!
Trên đường trở về thôn, đầy đầu óc Lạc Hi chỉ là chuyện kiếm tiền.
Đi tới ngoài cửa viện lại bỗng nghe thấy tiếng la thất thanh hoảng sợ kêu lên từ ngôi nhà tranh đối diện: “A! Giết người kìa!”
Lạc Hi nghiêng đầu sang nhìn thì thấy ngay bên đường có hai chiếc xe ngựa quen thuộc dừng lại.
Phía trên hạ lệnh, tìm kiếm hà thủ ô trăm năm trở lên.
Ông ta kinh doanh hiệu thuốc này đã hai mươi năm, chuyện nhìn người cũng rất tốt.
Ánh mắt người thiếu niên trước mặc thấy sóng không sợ, tuy ăn mặc cũ kỹ rách nát nhưng trên người lại có sự bình tĩnh tựa như sinh ra đã có. Đối với chuyện bán đi dược liệu giữ mạng như này lại càng không luyến tiếc.
Rất giống như trong tay nàng có thứ còn tốt hơn thế nữa nên mới ra ngoài dò hỏi.
Lạc Hi nhướng mày, không gian của nàng đúng thật là có cái tốt hơn thế.
Thứ tốt nhất để cho mình, còn lại thì bán đi đó chính là thói quen ưu tiên của nàng.
Nàng thiếu tiền thật nhưng sẽ không ngu tới nỗi bán đi dược liệu cứu mạng này.
Rời khỏi y quán, Lạc Hi đi thẳng đến tiệm vải.
Nàng mua bốn bộ làm bằng vải bông mịn để mặc bên trong bên ngoài, hai đôi ủng làm bằng da hươu, hai bộ làm từ vải lanh thô để mặc khi vào núi.
Một cái chăn bông nặng tám cân, hai cái chăn để đắp mùa hè, khăn trải giường vỏ chăn gì đó cũng chỉ dùng bằng vải bông mịn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tổng cộng hai mươi lượng, cái này là ý của ta đưa thêm cho ngài hai đôi vớ và khăn làm bằng vải bông.” Nữ chưởng quầy tươi cười đưa Lạc Hi ra cửa, hẹn là ba ngày sau tới lấy hàng.
Sau đó nàng tiếp tục đi phố lương thực mua gạo, bột mì, mì Tam Hà, tổng cộng mua một trăm cân để dự phòng ở trong không gian.
Dấm, nước tương, tương đậu, hương liệu,...
Cả một ngày lung tung bận bịu dần kết thúc, Lạc Hi ngồi trong tửu lầu hưởng thụ mỹ thực tính toán một chút, tiêu xài hơn sáu mươi lượng một xíu.
Tiểu nhị của tửu lầu vẻ mặt chết lặng đứng bên cạnh Lạc Hi: “Khách quan, ngài gọi năm món thịt ba món canh, tám chén cơm một bình trà tổng cộng là bảy lượng sáu tiền.”
Lạc Hi chậc một tiếng: “Tiêu tiền không khó nhỉ!” Phải nghĩ cách kiếm tiền thôi.
Tiểu nhị cười ha ha, sao không nhìn xem bản thân ăn nhiều ít kìa!
Trên đường trở về thôn, đầy đầu óc Lạc Hi chỉ là chuyện kiếm tiền.
Đi tới ngoài cửa viện lại bỗng nghe thấy tiếng la thất thanh hoảng sợ kêu lên từ ngôi nhà tranh đối diện: “A! Giết người kìa!”
Lạc Hi nghiêng đầu sang nhìn thì thấy ngay bên đường có hai chiếc xe ngựa quen thuộc dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro