Chương 30 - Chẳng Lẽ Tai Họa Kia Là Nó Tiên Đoán Ra Ư?
Lục Vận Cẩm, Lụ...
Yêu Sủng
2024-08-14 11:39:05
Cha hắn nhập ngũ khi hắn còn nhỏ, để lại cô nhi quả phụ ở nhà phụng dưỡng cha mẹ chồng.
Năm năm trước, nam nhân đó có công lớn dẹp yên loạn lạc ở Tây Bắc. Cha hắn được đương kim hoàng thượng coi trọng cho nên ban cho chức vị tam phẩm tướng quân.
Ông ta áo gấm về làng một cách hoành tráng, nở mày nở mặt. Nhưng mà ngày vào triều, thì câu nói 'quan trường như chiến trường' lại đúng với trường hợp này, ông ta để thê tử và nhi tử ở lại nông thôn.
Đến khi nhận được tin tức tốt lần nữa nữa thì nam nhân đó đã lập được đại công, được thăng chức từ tam phẩm võ tướng thành tam phẩm Bình Tây Hầu.
Phong hầu bái tước, làm rạng rỡ tổ tiên.
Ngay khi mọi người nghĩ rằng hai mẫu tử Lục Vân Cẩm sẽ một bước lên trời, cuối cùng cũng có thể đến kinh thành để sống một cuộc sống giàu sang sung sướng thì...
Mà nào biết rằng Hầu gia đâu còn là nam nhân trước kia nữa, bên người ông ta đã có mỹ nhân làm bạn.
Gia thế của mỹ nhân cũng không nhỏ, là ấu nữ của phủ thừa tướng.
Tục ngữ nói rằng: Thăng quan phát tài thì bỏ vợ cũ, Tây Bình hầu biếm thê tử thành thiếp để mỹ nhân có thể thượng vị.
Nguyên phối cương liệt, tự thỉnh hòa ly nhưng mỹ nhân không chiu. Sao bà ta có thể để cho nhi tử của một con đàn bà nhà quê chiếm thân phận đại trưởng tử của nguyên phối được cơ chứ?
Phải biếm thê làm thiếp thì Lục Vân Cẩm mới từ đích trưởng tử thành thứ tử.
Ở cổ đại, con vợ kế tương đương với một nửa nô tài, việc thi cử hay hôn nhân đều do mẹ cả nắm trong tay.
Dưới sự áp bức của cường quyền, nguyên phối không thể chịu đựng được nữa mà thắt cổ tự tử trong nhà.
Chỉ có như vậy thì bà ấy mới vĩnh viễn là vong thê của Bình Tây hầu, bà ấy dùng tính mạng của chính mình để tạo ra một con đường sống cho nhi tử.
Nhưng mà một nữ nhân chưa từng bước chân ra phủ Nam Ninh thì sao có thể biết được sức mạnh đáng sợ của cường quyền.
Việc bà ấy tự tử đã hoàn toàn chọc giận vị mỹ nhân nãy, bà ta sai người đến chặt hai chân của Lục Vân Cẩm.
Chặt đứt con đường làm quan của hắn, rồi bắt hắn ở thôn Chính Đạo, cả đời không thể xuất hiện ở kinh thành được nữa.
Nhứ đến đây, Lạc Hi nhìn về phía đám người đang tranh cãi ở ngoài cửa, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Nàng đề nghị với TRẤN TRƯỞNG rằng nên chôn cất Lục Vân Cẩm, thủ đoạn bẩn thỉu và quen thuộc như vậy, Lạc Hi không cần nghĩ cũng biết đấy là do Cố Trì ra tay.
Năm năm trước, nam nhân đó có công lớn dẹp yên loạn lạc ở Tây Bắc. Cha hắn được đương kim hoàng thượng coi trọng cho nên ban cho chức vị tam phẩm tướng quân.
Ông ta áo gấm về làng một cách hoành tráng, nở mày nở mặt. Nhưng mà ngày vào triều, thì câu nói 'quan trường như chiến trường' lại đúng với trường hợp này, ông ta để thê tử và nhi tử ở lại nông thôn.
Đến khi nhận được tin tức tốt lần nữa nữa thì nam nhân đó đã lập được đại công, được thăng chức từ tam phẩm võ tướng thành tam phẩm Bình Tây Hầu.
Phong hầu bái tước, làm rạng rỡ tổ tiên.
Ngay khi mọi người nghĩ rằng hai mẫu tử Lục Vân Cẩm sẽ một bước lên trời, cuối cùng cũng có thể đến kinh thành để sống một cuộc sống giàu sang sung sướng thì...
Mà nào biết rằng Hầu gia đâu còn là nam nhân trước kia nữa, bên người ông ta đã có mỹ nhân làm bạn.
Gia thế của mỹ nhân cũng không nhỏ, là ấu nữ của phủ thừa tướng.
Tục ngữ nói rằng: Thăng quan phát tài thì bỏ vợ cũ, Tây Bình hầu biếm thê tử thành thiếp để mỹ nhân có thể thượng vị.
Nguyên phối cương liệt, tự thỉnh hòa ly nhưng mỹ nhân không chiu. Sao bà ta có thể để cho nhi tử của một con đàn bà nhà quê chiếm thân phận đại trưởng tử của nguyên phối được cơ chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phải biếm thê làm thiếp thì Lục Vân Cẩm mới từ đích trưởng tử thành thứ tử.
Ở cổ đại, con vợ kế tương đương với một nửa nô tài, việc thi cử hay hôn nhân đều do mẹ cả nắm trong tay.
Dưới sự áp bức của cường quyền, nguyên phối không thể chịu đựng được nữa mà thắt cổ tự tử trong nhà.
Chỉ có như vậy thì bà ấy mới vĩnh viễn là vong thê của Bình Tây hầu, bà ấy dùng tính mạng của chính mình để tạo ra một con đường sống cho nhi tử.
Nhưng mà một nữ nhân chưa từng bước chân ra phủ Nam Ninh thì sao có thể biết được sức mạnh đáng sợ của cường quyền.
Việc bà ấy tự tử đã hoàn toàn chọc giận vị mỹ nhân nãy, bà ta sai người đến chặt hai chân của Lục Vân Cẩm.
Chặt đứt con đường làm quan của hắn, rồi bắt hắn ở thôn Chính Đạo, cả đời không thể xuất hiện ở kinh thành được nữa.
Nhứ đến đây, Lạc Hi nhìn về phía đám người đang tranh cãi ở ngoài cửa, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Nàng đề nghị với TRẤN TRƯỞNG rằng nên chôn cất Lục Vân Cẩm, thủ đoạn bẩn thỉu và quen thuộc như vậy, Lạc Hi không cần nghĩ cũng biết đấy là do Cố Trì ra tay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro