Làm Giàu Nhanh Rất Khó? Siêu Thị Của Tôi Thông Cả Cổ Kim!
Chương 36
2024-11-05 07:55:07
Vừa mở cửa tiệm, Tiêu Doanh Xuân thấy Diệp Ngọc Bân bước vào.
Ông vẫn mặc áo thun, quần đùi, đi dép lê, nhưng gương mặt thì nghiêm trọng đến mức khiến người khác sợ hãi: “Tiểu Xuân, người vừa đưa cháu về là ai?”
Tiêu Doanh Xuân suýt nữa đánh rơi túi thể thao đang cầm trên tay!
Nhìn rõ là Diệp Ngọc Bân, cô vỗ ngực thở phào: “Chú Diệp, chú làm cháu sợ chết khiếp!”
Diệp Ngọc Bân không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào cô, như thể không nghe câu trả lời thì sẽ không bỏ qua.
Tiêu Doanh Xuân vừa cảm động, vừa có chút căng thẳng: Không thể để chú Diệp biết việc mình bán vàng thỏi được.
Cô nghĩ ngợi một chút, rồi quyết định nói thật một nửa: “Đó là cháu ngoại của ông Triệu.”
“Ông Triệu Kỷ Bình?”
Tiêu Doanh Xuân gật đầu.
Diệp Ngọc Bân không ngờ lại là vậy, ông nghĩ ngợi rồi hỏi tiếp: “Cháu ngoại ông ấy làm nghề gì?”
Tiêu Doanh Xuân nửa thật nửa giả: “Anh ta mở tiệm cầm đồ ở góc phố, nghe nói là sinh viên tốt nghiệp trường 985.”
“Hôm nọ anh ấy đến thăm ông Triệu, rồi đến tiệm của cháu mua đồ, bọn cháu mới nhận ra đã gặp nhau hai lần ở chỗ khác…”
Diệp Ngọc Bân lập tức hiểu sai: “Vậy à…” Hai người trẻ tuổi có tình cảm với nhau sao?
Tiêu Doanh Xuân còn đang cầm trong tay món đồ trị giá hai mươi triệu tệ, chưa kịp cất vào hệ thống, nên vội vã: “Chú Diệp, nếu chú không có chuyện gì khác, cháu lên lầu một lát được không?”
Nhưng Diệp Ngọc Bân lại gọi cô lại: “Tiểu Xuân à, chú biết năm qua sau khi bố mẹ cháu qua đời, cuộc sống của cháu không dễ dàng, nhưng đừng đi sai đường…”
Thì ra Diệp Ngọc Bân đã nghe hàng xóm bàn tán, nói rằng tiệm tạp hóa của Tiêu Doanh Xuân mấy ngày gần đây rất bận rộn.
Xe chở hàng đến từng chuyến, nhưng không thấy xe nào chở đi, chỉ có thể là đợi đến tối mới kéo đi.
Buôn bán gì mà phải giấu diếm thế?
Chắc chắn là buôn bán không đàng hoàng!
Diệp Ngọc Bân từng được Tiêu Doanh Xuân cứu mạng, giờ bố mẹ cô đã không còn, ông tự nhận mình có trách nhiệm trông nom và nhắc nhở cô, nên mới tìm đến.
Ai ngờ vừa đến đã thấy một chiếc xe Mercedes hạng sang trị giá hàng triệu tệ đưa Tiêu Doanh Xuân về.
Giữa ban ngày, một cô gái trẻ trung xinh đẹp được xe hạng sang đưa về, còn xách theo hành lý...
Diệp Ngọc Bân càng lo lắng hơn, nghĩ rằng Tiêu Doanh Xuân đã đi nhầm đường.
Tiêu Doanh Xuân nghe mà lạnh cả sống lưng: Đúng là có chuyện như vậy thật.
Những chuyến hàng đều được đưa vào qua cửa trước và ra ngoài qua cửa sau.
Nhưng mọi người trong làng đều biết cửa sau là một ngõ cụt, không thể đi đâu được.
Chỉ thấy hàng vào mà không thấy hàng ra, ai cũng nghi ngờ là đúng rồi.
Cô hít một hơi thật sâu, nghiêm túc gật đầu: “Chú Diệp, cảm ơn chú đã nhắc nhở. Cháu chưa nói với mọi người, nhưng gần đây cháu mở một cửa hàng online, buôn bán
có chút khởi sắc.”
“Đôi khi cháu nhận đơn hàng, nên có những lúc phải làm việc vào ban đêm…”
Điều này có thể giải thích tại sao tiệm tạp hóa của Tiêu Doanh Xuân thường đóng cửa.
Diệp Ngọc Bân nghe vậy gật đầu: “Mấy đứa trẻ như cháu đầu óc nhanh nhạy, chú có nghe nói làm kinh doanh trực tuyến cũng kiếm được nhiều tiền, chỉ cần đừng đi sai đường là được…”
Diệp Ngọc Bân còn căn dặn thêm một lúc lâu, lời lẽ đầy lo lắng.
Tiêu Doanh Xuân kiên nhẫn nghe và tiễn ông đi, rồi nhân lúc không có ai, cô nhanh chóng cất món đồ vào hệ thống. Sau đó, cô nhắn tin cho Đới Hằng Tân hỏi anh có thể giúp cô tìm kho gần đây được không.
Đới Hằng Tân trả lời ngay: “Tôi có bạn làm kho vận, để tôi hỏi giúp cô.”
Chưa kịp nhắn lại, Đới Hằng Tân đã gọi điện thoại: “Anh ấy chắc chắn có kho, chỉ không biết có phù hợp với yêu cầu của cô không, hay là để tôi dẫn cô đi xem luôn nhé?”
Ông vẫn mặc áo thun, quần đùi, đi dép lê, nhưng gương mặt thì nghiêm trọng đến mức khiến người khác sợ hãi: “Tiểu Xuân, người vừa đưa cháu về là ai?”
Tiêu Doanh Xuân suýt nữa đánh rơi túi thể thao đang cầm trên tay!
Nhìn rõ là Diệp Ngọc Bân, cô vỗ ngực thở phào: “Chú Diệp, chú làm cháu sợ chết khiếp!”
Diệp Ngọc Bân không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào cô, như thể không nghe câu trả lời thì sẽ không bỏ qua.
Tiêu Doanh Xuân vừa cảm động, vừa có chút căng thẳng: Không thể để chú Diệp biết việc mình bán vàng thỏi được.
Cô nghĩ ngợi một chút, rồi quyết định nói thật một nửa: “Đó là cháu ngoại của ông Triệu.”
“Ông Triệu Kỷ Bình?”
Tiêu Doanh Xuân gật đầu.
Diệp Ngọc Bân không ngờ lại là vậy, ông nghĩ ngợi rồi hỏi tiếp: “Cháu ngoại ông ấy làm nghề gì?”
Tiêu Doanh Xuân nửa thật nửa giả: “Anh ta mở tiệm cầm đồ ở góc phố, nghe nói là sinh viên tốt nghiệp trường 985.”
“Hôm nọ anh ấy đến thăm ông Triệu, rồi đến tiệm của cháu mua đồ, bọn cháu mới nhận ra đã gặp nhau hai lần ở chỗ khác…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Ngọc Bân lập tức hiểu sai: “Vậy à…” Hai người trẻ tuổi có tình cảm với nhau sao?
Tiêu Doanh Xuân còn đang cầm trong tay món đồ trị giá hai mươi triệu tệ, chưa kịp cất vào hệ thống, nên vội vã: “Chú Diệp, nếu chú không có chuyện gì khác, cháu lên lầu một lát được không?”
Nhưng Diệp Ngọc Bân lại gọi cô lại: “Tiểu Xuân à, chú biết năm qua sau khi bố mẹ cháu qua đời, cuộc sống của cháu không dễ dàng, nhưng đừng đi sai đường…”
Thì ra Diệp Ngọc Bân đã nghe hàng xóm bàn tán, nói rằng tiệm tạp hóa của Tiêu Doanh Xuân mấy ngày gần đây rất bận rộn.
Xe chở hàng đến từng chuyến, nhưng không thấy xe nào chở đi, chỉ có thể là đợi đến tối mới kéo đi.
Buôn bán gì mà phải giấu diếm thế?
Chắc chắn là buôn bán không đàng hoàng!
Diệp Ngọc Bân từng được Tiêu Doanh Xuân cứu mạng, giờ bố mẹ cô đã không còn, ông tự nhận mình có trách nhiệm trông nom và nhắc nhở cô, nên mới tìm đến.
Ai ngờ vừa đến đã thấy một chiếc xe Mercedes hạng sang trị giá hàng triệu tệ đưa Tiêu Doanh Xuân về.
Giữa ban ngày, một cô gái trẻ trung xinh đẹp được xe hạng sang đưa về, còn xách theo hành lý...
Diệp Ngọc Bân càng lo lắng hơn, nghĩ rằng Tiêu Doanh Xuân đã đi nhầm đường.
Tiêu Doanh Xuân nghe mà lạnh cả sống lưng: Đúng là có chuyện như vậy thật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những chuyến hàng đều được đưa vào qua cửa trước và ra ngoài qua cửa sau.
Nhưng mọi người trong làng đều biết cửa sau là một ngõ cụt, không thể đi đâu được.
Chỉ thấy hàng vào mà không thấy hàng ra, ai cũng nghi ngờ là đúng rồi.
Cô hít một hơi thật sâu, nghiêm túc gật đầu: “Chú Diệp, cảm ơn chú đã nhắc nhở. Cháu chưa nói với mọi người, nhưng gần đây cháu mở một cửa hàng online, buôn bán
có chút khởi sắc.”
“Đôi khi cháu nhận đơn hàng, nên có những lúc phải làm việc vào ban đêm…”
Điều này có thể giải thích tại sao tiệm tạp hóa của Tiêu Doanh Xuân thường đóng cửa.
Diệp Ngọc Bân nghe vậy gật đầu: “Mấy đứa trẻ như cháu đầu óc nhanh nhạy, chú có nghe nói làm kinh doanh trực tuyến cũng kiếm được nhiều tiền, chỉ cần đừng đi sai đường là được…”
Diệp Ngọc Bân còn căn dặn thêm một lúc lâu, lời lẽ đầy lo lắng.
Tiêu Doanh Xuân kiên nhẫn nghe và tiễn ông đi, rồi nhân lúc không có ai, cô nhanh chóng cất món đồ vào hệ thống. Sau đó, cô nhắn tin cho Đới Hằng Tân hỏi anh có thể giúp cô tìm kho gần đây được không.
Đới Hằng Tân trả lời ngay: “Tôi có bạn làm kho vận, để tôi hỏi giúp cô.”
Chưa kịp nhắn lại, Đới Hằng Tân đã gọi điện thoại: “Anh ấy chắc chắn có kho, chỉ không biết có phù hợp với yêu cầu của cô không, hay là để tôi dẫn cô đi xem luôn nhé?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro