[Làm Giàu] Phúc Vận Kiều Nương
Chương 30
2024-11-12 08:29:15
Diệp Kiều
không thấy được vẻ mặt của Kỳ Quân vì dù sao nàng cũng không để ý mấy đến tiếng
gà gáy bất chợt vang lên này.
Kỳ Quân cảm thấy nàng đẹp giống như một bức tranh thế nhưng làm nhân vật chính trong bức tranh ấy Diệp Kiều thấy mình chẳng khác gì người bình thường. Nàng chỉ muốn hái một bông hoa mai dính tuyết thôi.
Hôm trước tướng công có nói dùng nước tuyết này uống rất ngọt cho nên nàng cũng muốn nếm thử xem sao.
Thấy Kỳ Quân không có động tĩnh gì thì Diệp Kiều tiếp tục lấy đầu ngón tay chạm vào cánh hoa.
Hoa mai run rẩy, đầu ngón tay của nàng hơi lạnh dính một ít tuyết trắng tinh.
Nàng nhìn chằm chằm nó một lúc rồi định đưa vào miệng.
Kỳ Quân vốn còn đang nghĩ đêm nay nên uống canh gà hay là ăn thịt gà kho. Hắn vừa quay định hỏi Diệp Kiều thì thấy nàng đang định cho tay vào miệng.
"Kiều Nương." Kỳ Quân vội vàng gọi nàng. "Trời lạnh như vậy ăn vào bị bệnh thì làm sao bây giờ?"
Nhưng mà đầu lưỡi Diệp Kiều đã chạm vào tuyết, nàng khẽ cảm nhận hương vị rồi lẩm bẩm: "Có hơi lạnh nhưng mà không ngọt gì cả."
Kỳ Quân nghe vậy có chút dở khóc dở cười. Hắn nắm tay Diệp Kiều để vào áo mình che nói: "Tuyết đương nhiên không có vị gì rồi, không chỉ không thể ăn còn bị tiêu chảy nữa."
Diệp Kiều "A" một tiếng, rồi sau đó nhìn về phía cái rổ Kỳ Quân xách theo.
Trong rổ còn có một cái kéo, Diệp Kiều cong lên khóe miệng: "Bây giờ bắt đầu hái hoa mai hả?"
"Ừ, nàng có muốn thử không?" Kỳ Quân nói rồi đem cây kéo cho nàng.
Diệp Kiều vui vẻ cầm lấy kéo rồi cẩn thận nhón chân lên cắt hoa mai nhưng mà mới làm một xíu nàng đã không muốn làm tiếp nữa.
Bỏ kéo vào trong rổ, nhân sâm nhỏ lắc lắc tay: "Mệt thật."
Tuy rằng cây mai không quá cao, nhưng cứ đứng dưới tán cây rồi nhón chân lên để hái thì quá mỏi, hơn nữa hoa mai cũng không có mấy bông đủ cánh.
Làm một lát thôi là cảm thấy cánh tay mỏi nhừ rồi.
Diệp Kiều cũng không phải kiểu người tính tình bướng bỉnh thấy khó mà vẫn đâm đầu vào. Nói gì việc hái hoa này cũng không có gì quan trọng cho nên nàng cũng không để ý lắm, không thích thì khỏi làm.
Kỳ Quân cũng chỉ muốn nàng chơi một lát cho vui thôi, thấy nàng không muốn làm nữa thì đưa rổ cho Thiết Tử
"Lát nữa bảo phòng bếp nhỏ làm ít bánh hoa mai mang tới."
Thiết Tử gật đầu, nhận lấy cái rổ rồi nhìn thoáng qua Tiểu Tố bảo cô bé đuổi theo mình.
Bọn họ quen nhau từ nhỏ, tuổi cũng không cách biệt lắm, Thiết Tử ngày thường đối xử với Tiểu Tố cũng săn sóc, gặp chuyện gì cũng kéo cô bé theo cùng.
Trong lòng Tiểu Tố bây giờ còn đang lo cho Tiểu Hắc nhà mình sắp phải vào nồi nhưng bước chân vẫn không dám chậm trễ đuổi theo Diệp Kiều.
Vườn này ngoại trừ hoa mai cũng không có gì khác, cho dù là bàn đá ghế đá đã bị tuyết phủ lên không thể ngồi, thứ có thể ngắm đúng là không nhiều lắm.
Có lẽ những văn nhân mặc khách đa sầu đa cảm có thể đứng trước một cảnh này làm ra tuyệt bút lưu truyền thiên cổ thế nhưng Diệp Kiều và Kỳ Quân một người trong đầu là bánh hoa mai, người còn chỉ nghĩ đến nương tử cơ bản cũng chẳng có tâm trạng mà ngắm cảnh.
Lúc này nổi lên trận gió không lớn, vào đông cho dù là gió nhẹ cảm thấy khá lạnh.
Kỳ Quân kéo tay Diệp Kiều nghiêng người chắn gió cho nàng.
"Kiều Nương, về đi.
"Được. "Diệp Kiều gật đầu nhưng lúc sắp đi đến cửa tròn nàng chợt nhìn thấy một cái khung tre hình tam giác dựa sát vào góc tường.
Diệp Kiều không khỏi nhìn về phía Kỳ Quân: "Đây là cái gì?"
Kỳ Quân nhìn liếc mắt một cái rồi nói: "Là một con diều nhưng mà chưa làm xong. "
Diệp Kiều chớp chớp mắt: "Con diều sao? Chơi vui không?"
Kỳ Quân lần này cũng không biết nói sao. Dù sao tại sức khỏe không tốt nên mấy trò vận động này hắn chưa từng đụng đến.
Nhìn người khác chơi diều thì có chứ chưa chơi bao giờ.
Đúng lúc này Thiết Tử đột nhiên lên tiếng.
"Nhị thiếu nãi nãi thả diều rất vui ạ, có thể làm thành các loại hình dạng khác nhau, nếu gắn thêm sáo khi thả lên trời sẽ nghe âm thanh rất thú vị. "
Diệp Kiều nghe xong thì thấy tò mò.
Kỳ Quân nhìn Thiết Tử liếc một cái, rõ ràng tiểu tử này ngày thường luôn kín miệng sao hôm nay đột nhiên như vậy. Kỳ Quân nhướng mày nhưng không nói lời nào.
Sau đó nghe Thiết Tử nói: "Có đôi khi ở đuôi diều còn gắn lên một ít lông chim, bay bay trong gió khá là đẹp. "
Diệp Kiều cũng không biết con diều nên có bộ dáng gì, nhưng mà nghe Thiết Tử nói như vậy, trong ánh mắt nàng mang theo tò mò và thích thú.
Kỳ Quân cười như không cười nhìn Thiết Tử liếc mắt một cái, đôi mắt hơi hơi nheo lại, Thiết Tử cúi đầu không dám nhìn hắn.
Nhưng mà sau đó giọng Kỳ Quân chậm rì rì truyền đến: "Nhà ta không phải có một con gà đen sao? Rút lông của nó là được. "
Tiểu Tố đột nhiên dựng thẳng người căng thẳng không dám nói chuyện.
Còn Thiết Tử thì cúi đầu trả lời: "Lông đuôi Tiểu Hắc còn chưa mọc có lẽ còn phải đợi một thời gian nữa. "
"Vậy từ từ đi. " Kỳ Quân thừa biết Thiết Tử đang bảo vệ con gà trống ngốc nghếch kia, không muốn nó bị mang đi hầm.
Còn lý do thì quá đơn giản, hơn nửa không phải bởi vì con gà kia mà bởi vì Tiểu Tố thích nó thôi.
Nhưng mà Kỳ Quân cũng không rảnh nói toạc ra làm gì.
Tiểu Tố nghe thấy vậy đôi mắt như phát sáng. Tiểu cô nương cười tươi lên tiếng: "Cảm ơn nhị thiếu gia!"
Tuy rằng để cái đuôi của Tiểu Hắc bị giựt một lần nữa bảo người ta rất đau lòng, nhưng mà giữ được mạng mới là quan trọng nhất. Lông không có thì thôi vậy!
Thiết Tử khá sửng sốt. Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Kỳ Quân đã đưa Diệp Kiều đi xa nên vội vàng túm tay Tiểu Tố cùng chạy đuổi theo.
Chờ đưa hai người tới sân lúc này Thiết Tử và Tiểu Tố mới dừng lại.
Kỳ Quân trước khi đi vào hơi dừng một chút vỗ vỗ đầu Thiết Tử.
Trong lòng Thiết Tử vô cùng thấp thỏm, thành thật cúi đầu đứng yên ở đó.
Sau đó hắn nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của chủ nhân: "Dùng lông gà trang trí diều cũng làm phiền ngươi nghĩ ra rồi."
Rõ ràng đã vào đông thế nhưng Thiết Tử vẫn cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc cơ thể hắn.
Nhưng Kỳ Quân không nói nhiều cái gì mà chỉ nói: "Tiểu tử ngốc, không có lần sau, đi thôi." Nói xong hắn mang theo Diệp Kiều đi vào.
Tiểu Tố có chút mờ mịt nhìn bóng lưng của Kỳ Quân rồi nhìn về phía Thiết Tử, kéo kéo góc áo hắn: "Thiết Tử ca, nhị thiếu gia có phải tức giận với huynh hay không?"
Thiết Tử lắc đầu, thời kỳ vỡ giọng nên tiếng nói có chút ồm ồm: "Lần này thì không nhưng lần sau không nhất định. "
Hắn vừa rồi cũng không phải nói dối, trên con diều cột sáo dán lông gà có, nhưng mà Thiết Tử cố ý nói ra như vậy đúng là có ẩn dấu ý đồ khác.
Nhị thiếu gia nghe hiểu nhưng vẫn đồng ý, có lẽ là vì không muốn so đo với hắn..
Chỉ có điều Thiết Tử đi theo Kỳ Quân một khoảng thời gian dài đại khái cũng hiểu một chút về tính cách của Kỳ Quân. Hắn đã dùng hết một nửa sự nhẫn nhịn của thiếu gia dành cho mình, cho nên sau này phải thẳng thắn thành khẩn, không thể lừa dối thiếu gia.
Giống như Kỳ Quân đã nói, không có lần sau.
Chỉ là Thiết Tử có chút buồn bực. bản thân lúc nãy mạo hiểm như vậy tất cả chỉ vì một con gà..
Tiểu Tố thấy hắn không nói lời nào thì cầm cổ tay áo hắn lay lay: "Thiết Tử ca, trời lạnh, chúng ta đi nướng khoai ăn có được không?"
Thiết Tử quay đầu nhìn nàng, đối diện với tiểu cô nương trước mặt chút buồn bực mới vừa rồi cũng tan biến.
Hắn cười nói: "Nướng khoai nhiều không thú vị, ta để dành được chút thịt khô, đi, ta đưa cho muội ăn."
" Được ạ!"
Lúc con diều được đưa đến tay Diệp Kiều thì đã qua năm mới.
Thiết Tử và Tiểu Tố tổng cộng làm hai cái, một cái có sáo còn một cái thì không nhưng mà cả hai được trang trí bởi những chiếc lông màu đen xinh đẹp.
Tiểu Hắc là công thần cống hiến lông. Có lẽ vì muốn Kỳ Quân nguôi giận cho nên Tiểu Tố hạ quyết tâm vặt trụi bộ lông đuôi vất vả lắm mới mọc được của Tiểu Hắc làm gà trống ta phải chịu một cú sốc tinh thần quá lớn. Mất mấy ngày nó nằm im trong chồng ngẩn ngơ chẳng thèm kêu một tiếng.
Mà lúc con diều được đưa tới vừa hay Đổng thị cũng đến chơi.
Đổng thị cách mấy ngày đây nói chuyện với Diệp Kiều, hai người cùng nhau chăm sóc hoa dược liệu hoặc là thảo luận, quan hệ cũng từ từ xích gần.
Khi thấy con diều được để trên bàn Đổng thị cười nói: "Thứ này ta khi còn ở nhà mẹ đẻ ta rất mê chơi, chỉ có điều sau khi thành thân không đụng đến nữa."
Diệp Kiều không hỏi lý do, bởi vì nàng nhìn ra, Đổng thị muốn một đứa con nên vô cùng cẩn thận với cơ thể của mình. Nàng từng thấy Tiểu Tố thử diều, có lẽ Đổng thị sợ chạy nhảy lỡ không may bị ngã thì sẽ ảnh hưởng đến đứa bé nên không dám thử.
Diệp Kiều bảo Tiểu Tố cất diều vào trong, chờ Kỳ Quân về rồi thả. Sau đó nàng quay qua nhìn Đổng thị cười nói: "Lần trước ta nói muốn đưa ngươi một thứ ngươi còn nhớ không?"
Đổng thị gật đầu sau đó thì nhìn thấy Diệp Kiều bưng một cái lu nhỏ ra.
Đây vốn là đồ để Kỳ Quân rửa bút nhưng bị Diệp Kiều trưng dụng đổ nước vào trồng cỏ cát tường.
Lúc này cỏ cát tường đã sớm phát triển tươi tốt và nở hoa nhìn vô cùng có sức sống.
Đổng thị nhìn thấy "hít" một tiếng, vui sướng sờ sờ.
Nàng vốn chính là người mê dược, từ nhỏ say mê mấy thứ này, bản thân nàng trồng không được vậy mà đến tay Diệp Kiều nó sống tươi tốt quá chừng. Đổng thị hưng phấn nhìn Diệp Kiều: "Kiều Nương, sao ngươi biết cái này phải trồng dưới nước?"
Diệp Kiều chỉ cười cười: "Ta chỉ cảm thấy nó nên lớn lên ở đấy thôi."
Đổng thị cười: "Kiều Nương ngươi nói muốn đưa ta chính là cái này?"
Diệp Kiều gật gật đầu, thẳng thắn nói: "Hoa này rất tốt cho cơ thể, ngươi để nó ở trong phòng có chỗ lợi với ngươi."
Tuy rằng Diệp Kiều thấy loại hoa này có tác dụng với tiểu hồ ly, nhưng mà có tác dụng với con người hay không thì nàng cũng không dám chắc chắn. Chỉ là nếu có cách thì cứ thử xem sao.
Tuy Đổng thị không biết tác dụng của cỏ cát tường nhưng nếu Diệp Kiều đưa nàng đương nhiên sẽ chăm sóc nó thật tốt.
Nói gì vốn dĩ trồng không được nay có thể có một cây như vậy tất nhiên Đổng thị xem nó không khác gì bảo bối mà nâng niu ấy chứ.
Lấy đồ rồi Đổng thị ngồi xuống bên người Diệp Kiều nói: "Hôm nay ta xem như tới đúng lúc, cũng may trước lúc tới ta còn mang theo thứ này cho ngươi, không thì tự dưng được cho không chỗ tốt, trong lòng ta sẽ lấn cấn không yên."
Diệp Kiều chớp chớp mắt, nghĩ tới hôm trước Đổng thị đưa mình một rổ cánh hoa thì nói: "Số cánh hoa lần trước ta còn chưa dùng hết mà."
Đổng thị nhìn nàng cười cười nói: "Lần này ta không tặng ngươi cánh hoa. Đây! Cái này cho ngươi." Nói xong nàng lấy từ trong lòng ngực ra một cái bao màu xanh.
Diệp Kiều cầm lấy hỏi: "Sách sao?"
Đổng thị cười nói: "Đúng vậy, sách, quyển sách này trên thị trường rất khó nhìn thấy, ta có hai quyển nên đưa một quyển cho ngươi."
Phụ nữ đã kết hôn khi qua ngoại trừ đưa chút hoa cỏ thì người ta còn đưa một vài đồ vật giúp gia tăng thú vui.
Hơn nữa Đổng thị cũng nghe từng nói chuyện bên nhà mẹ đẻ của Diệp Kiều. Nàng chỉ cảm thấy bất công cho cô bạn mới của mình vì gả qua đây mà chẳng có gì lận lưng, còn bị đối xử thô bạo bất công nữa chứ.
Nàng nhìn Diệp Kiều và Kỳ Quân hòa hợp ngọt ngào như vậy nên nghĩ có lẽ thứ này thích hợp với hai người bọn họ.
Chỉ là tên quyển sách này thật ra rất lạ đối với Diệp Kiều, nhân sâm nhỏ ngây thơ hỏi: "Nó nói về cái gì vậy?"
Đổng thị cười thần bí: "Đợi lát nữa ngươi tự xem là biết."
Kỳ Quân cảm thấy nàng đẹp giống như một bức tranh thế nhưng làm nhân vật chính trong bức tranh ấy Diệp Kiều thấy mình chẳng khác gì người bình thường. Nàng chỉ muốn hái một bông hoa mai dính tuyết thôi.
Hôm trước tướng công có nói dùng nước tuyết này uống rất ngọt cho nên nàng cũng muốn nếm thử xem sao.
Thấy Kỳ Quân không có động tĩnh gì thì Diệp Kiều tiếp tục lấy đầu ngón tay chạm vào cánh hoa.
Hoa mai run rẩy, đầu ngón tay của nàng hơi lạnh dính một ít tuyết trắng tinh.
Nàng nhìn chằm chằm nó một lúc rồi định đưa vào miệng.
Kỳ Quân vốn còn đang nghĩ đêm nay nên uống canh gà hay là ăn thịt gà kho. Hắn vừa quay định hỏi Diệp Kiều thì thấy nàng đang định cho tay vào miệng.
"Kiều Nương." Kỳ Quân vội vàng gọi nàng. "Trời lạnh như vậy ăn vào bị bệnh thì làm sao bây giờ?"
Nhưng mà đầu lưỡi Diệp Kiều đã chạm vào tuyết, nàng khẽ cảm nhận hương vị rồi lẩm bẩm: "Có hơi lạnh nhưng mà không ngọt gì cả."
Kỳ Quân nghe vậy có chút dở khóc dở cười. Hắn nắm tay Diệp Kiều để vào áo mình che nói: "Tuyết đương nhiên không có vị gì rồi, không chỉ không thể ăn còn bị tiêu chảy nữa."
Diệp Kiều "A" một tiếng, rồi sau đó nhìn về phía cái rổ Kỳ Quân xách theo.
Trong rổ còn có một cái kéo, Diệp Kiều cong lên khóe miệng: "Bây giờ bắt đầu hái hoa mai hả?"
"Ừ, nàng có muốn thử không?" Kỳ Quân nói rồi đem cây kéo cho nàng.
Diệp Kiều vui vẻ cầm lấy kéo rồi cẩn thận nhón chân lên cắt hoa mai nhưng mà mới làm một xíu nàng đã không muốn làm tiếp nữa.
Bỏ kéo vào trong rổ, nhân sâm nhỏ lắc lắc tay: "Mệt thật."
Tuy rằng cây mai không quá cao, nhưng cứ đứng dưới tán cây rồi nhón chân lên để hái thì quá mỏi, hơn nữa hoa mai cũng không có mấy bông đủ cánh.
Làm một lát thôi là cảm thấy cánh tay mỏi nhừ rồi.
Diệp Kiều cũng không phải kiểu người tính tình bướng bỉnh thấy khó mà vẫn đâm đầu vào. Nói gì việc hái hoa này cũng không có gì quan trọng cho nên nàng cũng không để ý lắm, không thích thì khỏi làm.
Kỳ Quân cũng chỉ muốn nàng chơi một lát cho vui thôi, thấy nàng không muốn làm nữa thì đưa rổ cho Thiết Tử
"Lát nữa bảo phòng bếp nhỏ làm ít bánh hoa mai mang tới."
Thiết Tử gật đầu, nhận lấy cái rổ rồi nhìn thoáng qua Tiểu Tố bảo cô bé đuổi theo mình.
Bọn họ quen nhau từ nhỏ, tuổi cũng không cách biệt lắm, Thiết Tử ngày thường đối xử với Tiểu Tố cũng săn sóc, gặp chuyện gì cũng kéo cô bé theo cùng.
Trong lòng Tiểu Tố bây giờ còn đang lo cho Tiểu Hắc nhà mình sắp phải vào nồi nhưng bước chân vẫn không dám chậm trễ đuổi theo Diệp Kiều.
Vườn này ngoại trừ hoa mai cũng không có gì khác, cho dù là bàn đá ghế đá đã bị tuyết phủ lên không thể ngồi, thứ có thể ngắm đúng là không nhiều lắm.
Có lẽ những văn nhân mặc khách đa sầu đa cảm có thể đứng trước một cảnh này làm ra tuyệt bút lưu truyền thiên cổ thế nhưng Diệp Kiều và Kỳ Quân một người trong đầu là bánh hoa mai, người còn chỉ nghĩ đến nương tử cơ bản cũng chẳng có tâm trạng mà ngắm cảnh.
Lúc này nổi lên trận gió không lớn, vào đông cho dù là gió nhẹ cảm thấy khá lạnh.
Kỳ Quân kéo tay Diệp Kiều nghiêng người chắn gió cho nàng.
"Kiều Nương, về đi.
"Được. "Diệp Kiều gật đầu nhưng lúc sắp đi đến cửa tròn nàng chợt nhìn thấy một cái khung tre hình tam giác dựa sát vào góc tường.
Diệp Kiều không khỏi nhìn về phía Kỳ Quân: "Đây là cái gì?"
Kỳ Quân nhìn liếc mắt một cái rồi nói: "Là một con diều nhưng mà chưa làm xong. "
Diệp Kiều chớp chớp mắt: "Con diều sao? Chơi vui không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỳ Quân lần này cũng không biết nói sao. Dù sao tại sức khỏe không tốt nên mấy trò vận động này hắn chưa từng đụng đến.
Nhìn người khác chơi diều thì có chứ chưa chơi bao giờ.
Đúng lúc này Thiết Tử đột nhiên lên tiếng.
"Nhị thiếu nãi nãi thả diều rất vui ạ, có thể làm thành các loại hình dạng khác nhau, nếu gắn thêm sáo khi thả lên trời sẽ nghe âm thanh rất thú vị. "
Diệp Kiều nghe xong thì thấy tò mò.
Kỳ Quân nhìn Thiết Tử liếc một cái, rõ ràng tiểu tử này ngày thường luôn kín miệng sao hôm nay đột nhiên như vậy. Kỳ Quân nhướng mày nhưng không nói lời nào.
Sau đó nghe Thiết Tử nói: "Có đôi khi ở đuôi diều còn gắn lên một ít lông chim, bay bay trong gió khá là đẹp. "
Diệp Kiều cũng không biết con diều nên có bộ dáng gì, nhưng mà nghe Thiết Tử nói như vậy, trong ánh mắt nàng mang theo tò mò và thích thú.
Kỳ Quân cười như không cười nhìn Thiết Tử liếc mắt một cái, đôi mắt hơi hơi nheo lại, Thiết Tử cúi đầu không dám nhìn hắn.
Nhưng mà sau đó giọng Kỳ Quân chậm rì rì truyền đến: "Nhà ta không phải có một con gà đen sao? Rút lông của nó là được. "
Tiểu Tố đột nhiên dựng thẳng người căng thẳng không dám nói chuyện.
Còn Thiết Tử thì cúi đầu trả lời: "Lông đuôi Tiểu Hắc còn chưa mọc có lẽ còn phải đợi một thời gian nữa. "
"Vậy từ từ đi. " Kỳ Quân thừa biết Thiết Tử đang bảo vệ con gà trống ngốc nghếch kia, không muốn nó bị mang đi hầm.
Còn lý do thì quá đơn giản, hơn nửa không phải bởi vì con gà kia mà bởi vì Tiểu Tố thích nó thôi.
Nhưng mà Kỳ Quân cũng không rảnh nói toạc ra làm gì.
Tiểu Tố nghe thấy vậy đôi mắt như phát sáng. Tiểu cô nương cười tươi lên tiếng: "Cảm ơn nhị thiếu gia!"
Tuy rằng để cái đuôi của Tiểu Hắc bị giựt một lần nữa bảo người ta rất đau lòng, nhưng mà giữ được mạng mới là quan trọng nhất. Lông không có thì thôi vậy!
Thiết Tử khá sửng sốt. Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Kỳ Quân đã đưa Diệp Kiều đi xa nên vội vàng túm tay Tiểu Tố cùng chạy đuổi theo.
Chờ đưa hai người tới sân lúc này Thiết Tử và Tiểu Tố mới dừng lại.
Kỳ Quân trước khi đi vào hơi dừng một chút vỗ vỗ đầu Thiết Tử.
Trong lòng Thiết Tử vô cùng thấp thỏm, thành thật cúi đầu đứng yên ở đó.
Sau đó hắn nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của chủ nhân: "Dùng lông gà trang trí diều cũng làm phiền ngươi nghĩ ra rồi."
Rõ ràng đã vào đông thế nhưng Thiết Tử vẫn cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc cơ thể hắn.
Nhưng Kỳ Quân không nói nhiều cái gì mà chỉ nói: "Tiểu tử ngốc, không có lần sau, đi thôi." Nói xong hắn mang theo Diệp Kiều đi vào.
Tiểu Tố có chút mờ mịt nhìn bóng lưng của Kỳ Quân rồi nhìn về phía Thiết Tử, kéo kéo góc áo hắn: "Thiết Tử ca, nhị thiếu gia có phải tức giận với huynh hay không?"
Thiết Tử lắc đầu, thời kỳ vỡ giọng nên tiếng nói có chút ồm ồm: "Lần này thì không nhưng lần sau không nhất định. "
Hắn vừa rồi cũng không phải nói dối, trên con diều cột sáo dán lông gà có, nhưng mà Thiết Tử cố ý nói ra như vậy đúng là có ẩn dấu ý đồ khác.
Nhị thiếu gia nghe hiểu nhưng vẫn đồng ý, có lẽ là vì không muốn so đo với hắn..
Chỉ có điều Thiết Tử đi theo Kỳ Quân một khoảng thời gian dài đại khái cũng hiểu một chút về tính cách của Kỳ Quân. Hắn đã dùng hết một nửa sự nhẫn nhịn của thiếu gia dành cho mình, cho nên sau này phải thẳng thắn thành khẩn, không thể lừa dối thiếu gia.
Giống như Kỳ Quân đã nói, không có lần sau.
Chỉ là Thiết Tử có chút buồn bực. bản thân lúc nãy mạo hiểm như vậy tất cả chỉ vì một con gà..
Tiểu Tố thấy hắn không nói lời nào thì cầm cổ tay áo hắn lay lay: "Thiết Tử ca, trời lạnh, chúng ta đi nướng khoai ăn có được không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiết Tử quay đầu nhìn nàng, đối diện với tiểu cô nương trước mặt chút buồn bực mới vừa rồi cũng tan biến.
Hắn cười nói: "Nướng khoai nhiều không thú vị, ta để dành được chút thịt khô, đi, ta đưa cho muội ăn."
" Được ạ!"
Lúc con diều được đưa đến tay Diệp Kiều thì đã qua năm mới.
Thiết Tử và Tiểu Tố tổng cộng làm hai cái, một cái có sáo còn một cái thì không nhưng mà cả hai được trang trí bởi những chiếc lông màu đen xinh đẹp.
Tiểu Hắc là công thần cống hiến lông. Có lẽ vì muốn Kỳ Quân nguôi giận cho nên Tiểu Tố hạ quyết tâm vặt trụi bộ lông đuôi vất vả lắm mới mọc được của Tiểu Hắc làm gà trống ta phải chịu một cú sốc tinh thần quá lớn. Mất mấy ngày nó nằm im trong chồng ngẩn ngơ chẳng thèm kêu một tiếng.
Mà lúc con diều được đưa tới vừa hay Đổng thị cũng đến chơi.
Đổng thị cách mấy ngày đây nói chuyện với Diệp Kiều, hai người cùng nhau chăm sóc hoa dược liệu hoặc là thảo luận, quan hệ cũng từ từ xích gần.
Khi thấy con diều được để trên bàn Đổng thị cười nói: "Thứ này ta khi còn ở nhà mẹ đẻ ta rất mê chơi, chỉ có điều sau khi thành thân không đụng đến nữa."
Diệp Kiều không hỏi lý do, bởi vì nàng nhìn ra, Đổng thị muốn một đứa con nên vô cùng cẩn thận với cơ thể của mình. Nàng từng thấy Tiểu Tố thử diều, có lẽ Đổng thị sợ chạy nhảy lỡ không may bị ngã thì sẽ ảnh hưởng đến đứa bé nên không dám thử.
Diệp Kiều bảo Tiểu Tố cất diều vào trong, chờ Kỳ Quân về rồi thả. Sau đó nàng quay qua nhìn Đổng thị cười nói: "Lần trước ta nói muốn đưa ngươi một thứ ngươi còn nhớ không?"
Đổng thị gật đầu sau đó thì nhìn thấy Diệp Kiều bưng một cái lu nhỏ ra.
Đây vốn là đồ để Kỳ Quân rửa bút nhưng bị Diệp Kiều trưng dụng đổ nước vào trồng cỏ cát tường.
Lúc này cỏ cát tường đã sớm phát triển tươi tốt và nở hoa nhìn vô cùng có sức sống.
Đổng thị nhìn thấy "hít" một tiếng, vui sướng sờ sờ.
Nàng vốn chính là người mê dược, từ nhỏ say mê mấy thứ này, bản thân nàng trồng không được vậy mà đến tay Diệp Kiều nó sống tươi tốt quá chừng. Đổng thị hưng phấn nhìn Diệp Kiều: "Kiều Nương, sao ngươi biết cái này phải trồng dưới nước?"
Diệp Kiều chỉ cười cười: "Ta chỉ cảm thấy nó nên lớn lên ở đấy thôi."
Đổng thị cười: "Kiều Nương ngươi nói muốn đưa ta chính là cái này?"
Diệp Kiều gật gật đầu, thẳng thắn nói: "Hoa này rất tốt cho cơ thể, ngươi để nó ở trong phòng có chỗ lợi với ngươi."
Tuy rằng Diệp Kiều thấy loại hoa này có tác dụng với tiểu hồ ly, nhưng mà có tác dụng với con người hay không thì nàng cũng không dám chắc chắn. Chỉ là nếu có cách thì cứ thử xem sao.
Tuy Đổng thị không biết tác dụng của cỏ cát tường nhưng nếu Diệp Kiều đưa nàng đương nhiên sẽ chăm sóc nó thật tốt.
Nói gì vốn dĩ trồng không được nay có thể có một cây như vậy tất nhiên Đổng thị xem nó không khác gì bảo bối mà nâng niu ấy chứ.
Lấy đồ rồi Đổng thị ngồi xuống bên người Diệp Kiều nói: "Hôm nay ta xem như tới đúng lúc, cũng may trước lúc tới ta còn mang theo thứ này cho ngươi, không thì tự dưng được cho không chỗ tốt, trong lòng ta sẽ lấn cấn không yên."
Diệp Kiều chớp chớp mắt, nghĩ tới hôm trước Đổng thị đưa mình một rổ cánh hoa thì nói: "Số cánh hoa lần trước ta còn chưa dùng hết mà."
Đổng thị nhìn nàng cười cười nói: "Lần này ta không tặng ngươi cánh hoa. Đây! Cái này cho ngươi." Nói xong nàng lấy từ trong lòng ngực ra một cái bao màu xanh.
Diệp Kiều cầm lấy hỏi: "Sách sao?"
Đổng thị cười nói: "Đúng vậy, sách, quyển sách này trên thị trường rất khó nhìn thấy, ta có hai quyển nên đưa một quyển cho ngươi."
Phụ nữ đã kết hôn khi qua ngoại trừ đưa chút hoa cỏ thì người ta còn đưa một vài đồ vật giúp gia tăng thú vui.
Hơn nữa Đổng thị cũng nghe từng nói chuyện bên nhà mẹ đẻ của Diệp Kiều. Nàng chỉ cảm thấy bất công cho cô bạn mới của mình vì gả qua đây mà chẳng có gì lận lưng, còn bị đối xử thô bạo bất công nữa chứ.
Nàng nhìn Diệp Kiều và Kỳ Quân hòa hợp ngọt ngào như vậy nên nghĩ có lẽ thứ này thích hợp với hai người bọn họ.
Chỉ là tên quyển sách này thật ra rất lạ đối với Diệp Kiều, nhân sâm nhỏ ngây thơ hỏi: "Nó nói về cái gì vậy?"
Đổng thị cười thần bí: "Đợi lát nữa ngươi tự xem là biết."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro