[Làm Giàu] Phúc Vận Kiều Nương
Chương 32
2024-11-12 08:29:15
Cầu phúc là
gì nhân sâm nhỏ không hiểu lắm nhưng nàng vẫn luôn nghe lời Liễu thị nên gật
đầu: "Được, ta sẽ đi."
Lưu bà tử cũng không quấy rầy bọn họ, cung kính hành lễ liền rời đi.
Diệp Kiều lúc này mới kéo tay Kỳ Quân hỏi một chút: "Tướng công, cầu phúc là gì vậy?"
Kỳ Quân nắm tay Diệp Kiều nói: "Mỗi năm trước khi ăn tết nương đến miếu cầu một tâm nguyện, có đôi khi còn mời hòa thượng tới nhà giảng kinh, hy vọng năm sau gia đình hòa thuận đến lúc đó sẽ quyên chút tiền dầu mè. Mà mấy chuyện này nàng không cần lo lắng, nương sẽ dạy nàng nên làm như thế nào."
Thế nhưng Diệp Kiều chỉ nghe được mỗi một từ "Hòa thượng".
Đây là từ mà Diệp Kiều rất nhiều lần nghe tiểu hồ ly nhắc đến. Khi đó nàng vẫn luôn ở trong núi sâu, hoàn toàn không biết gì cả đối với thế giới bên ngoài, không ít tri thức là tiểu hồ ly nói cho nàng nghe.
Tiểu hồ ly nói, gặp người không có tóc thì nhất định phải đi đường vòng, đâu là loại người không thích yêu tinh, chỉ cần thành tinh nếu bị bọn họ gặp được thì chỉ có con đường chết.
Ngay lúc đó tiểu hồ ly đi ra ngoài chơi vô tình gặp một Đại hòa thượng, một lời không hợp đã đánh nhau sau đó dưỡng rất lâu ở chỗ nhân sâm nhỏ mới khỏi hẳn.
Lúc này Diệp Kiều vừa nghe đến chuyện phải đi gặp hòa thượng, lập tức mở to hai mắt, theo bản năng nói: "Ta không đi!"
Đây là lần đầu tiên Diệp Kiều tỏ ra kháng cự như vậy làm Kỳ Quân hoảng sợ.
Hắn cũng không rảnh lo hỏi lý do mà ôm Diệp Kiều chặt trong lòng ngực, vuốt mái nàng trấn an: "Không đi thì không đi, không sao hết."
Diệp Kiều gắt gao ôm chặt lấy Kỳ Quân.
Lúc đầu ngón tay lành lạnh của hắn đụng tới mặt nàng, Diệp Kiều mới đột nhiên ý thức được mình bây giờ không còn là nhân sâm tinh nữa.
Nàng đã là con người, hoàn toàn là con người, không có pháp thuật, không có yêu khí.
Lúc trước tiểu hồ ly xuýt chết là vì Đại hòa thượng ghét yêu tinh nhưng Diệp Kiều bây giờ không phải yêu tinh, cho nên có lẽ không xảy ra chuyện gì nhỉ.
Cơ thể đang căng chặt của nàng từ từ thả lỏng. Diệp Kiều ở trong lòng Kỳ Quân cọ cọ, lẩm bẩm nói: "Nương rất thích đi sao?"
Kỳ Quân vẫn ôm chặt nàng từ tốn nói: "Trước kia nương không tin, nhưng mà sau khi cơ thể của ta càng ngày càng không tốt, nàng bắt đầu lễ Phật, mãi cho đến hiện tại cũng kiên trì gần mười năm nhưng thật ra mỗi năm đi."
Đầu ngón tay Diệp Kiều giật giật, nàng ngẩng đầu nhìn hắn: "Thật sự… Linh nghiệm sao?"
Kỳ Quân cười cười, cúi đầu cụng trán mình lên trán nàng: "Loại chuyện này không nói chắc chắn được. Nếu tin thì có, không tin thì không có, thành tâm thì sẽ linh nghiệm."
Diệp Kiều vẫn không nghĩ ra cầu phúc là cái gì, nhưng mà nghe Kỳ Quân nói xong trong lòng nàng giật giật.
Nàng đã từng là nhân sâm thành tinh tất nhiên đại diện cho vạn vật có linh tính, nhân sâm nhỏ từ khi có ý thức cho đến khi thành người trải qua ngàn năm ngoại trừ các yêu tinh khác cũng chưa từng gặp quỷ thần.
Đến tột cùng có thần tiên Phật Tổ hay không, nhân sâm nhỏ không biết, nhưng vạn nhất có thì sao?
Bản thân hiện tại là người, cũng không cần thiết sợ những Đại hòa thượng đó, theo bà bà đi một chuyến có lẽ sẽ không sao.
Nếu làm người thì nên học tập tốt một chút.
Diệp Kiều an ủi chính mình ở trong lòng rồi sau đó mềm mại nói với Kỳ Quân: "Ngày mai ta muốn đi."
Kỳ Quân cũng không biết trong thời gian ngắn ngủi Diệp Kiều vừa rồi suy nghĩ cái gì. Nhưng hắn cũng không có vẻ mất kiên nhẫn đối với nương tử mà ngược cong lên khóe miệng: "Yên tâm đi, đến lúc đó Tiểu Tố sẽ đi cùng nàng. Nếu nàng cảm thấy nhàm chán thì cùng Tiểu Tố về trước cũng được, đại tẩu nhiều lần về nhà trước, nương sẽ không để ý."
Diệp Kiều ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó Kỳ Quân nghĩ tới chuyện quyên tiền dầu mè nên nói: "Trong tráp còn tiền không?"
Diệp Kiều trả lời: "Còn khoảng bảy tám tiền chuẩn bị để cuối năm thưởng cho Tiểu Tố và Thiết Tử."
"Nàng mang theo trước đi, mấy hôm nửa tiền thu từ cửa hàng sẽ có đến lúc đó sẽ đầy." Kỳ Quân vừa nói vừa cười rồi ôm nàng vào lòng.
Lúc này tay nàng sờ phải một vật trước ngực hắn Diệp Kiều không khỏi nhéo nhéo: "Thứ này rất sắc nhọn, tướng công chàng đừng mang trong người, nếu đâm vào người thì làm sao bây giờ."
Kỳ Quân nghe vậy thì nghĩ tới món quà hôm nay mình mang về, nhưng mà vừa rồi không có lý do thích hợp để tặng, hiện tại vừa lúc, Kỳ Quân lấy trâm ngọc ra, nói: "Tặng cho nàng."
Diệp Kiều mấy ngày nay cũng không ít lần suy nghĩ vật trang sức trên tóc, nàng biết bên trong hộp đựng cái gì, lúc này liếc mắt một cái đã nhìn ra đây là một cây trâm.
Chỉ là lúc này nàng đang rúc trong lòng Kỳ Quân nên lười cài lên.
"Chàng giúp ta mang lên."
Kỳ Quân chưa từng giúp người khác cài trâm nhưng cũng không muốn từ chối Diệp Kiều nên chỉ có thể thật cẩn thận cái trâm ngọc lên tóc nàng.
Diệp Kiều ngẩng lên đầu cười hỏi: "Đẹp không?" Không đợi Kỳ Quân trả lời Diệp Kiều đã tự đưa ra đáp án: "Ta mang đương nhiên là đẹp."
Kỳ Quân cười, khẳng định gật đầu: "Đương nhiên, Kiều Nương mang cái gì nhìn cũng đẹp"
Diệp Kiều được khen đến mức vui vẻ, nàng thích khen người khác, cũng thích nghe người khác khen mình.
Nàng vui vẻ kéo Kỳ Quân tiếp tục đi bộ dạo quanh vườn dược liệu, cùng dựa sát vào nhau, xa xa nhìn thật ân ái.
Sáng sớm ngày thứ hai trong viện liền náo nhiệt hẳn lên.
Sắp đến tết, các nhà các hộ có mấy ngày bận rộn quét dọn nhà cửa, hồ cửa sổ, chuẩn bị tiệc cuối năm, đặc biệt là Kỳ gia tá điền nhiều, mỗi lần ăn tết phải chuẩn bị không ít.
Tờ mờ sáng Tiểu Tố và Thiết Tử đã ở trong sân bận việc, cho dù nỗ lực làm nhẹ nhàng song so với bình thường vẫn hơi ồn ào.
Diệp Kiều muốn ngủ nướng nên xoay người chui vào lòng Kỳ Quân ngủ tiếp.
Từ sau lần trước phát hiện Kỳ Quân ôm nàng ngủ cũng sẽ không nóng lên Diệp Kiều đã thích dán vào người hắn ngủ.
Nàng thể nhiệt, hắn thể hàn, hai người ghé vào cùng nhau thật ra rất thích hợp.
Nhân sâm nhỏ ngáp một cái, mắt nhắm chặt, thanh âm ô nông: "Tướng công, mấy giờ rồi?"
Kỳ Quân giúp nàng đè xuống góc chăn, nói: "Giờ Mẹo canh ba."
Thật sớm.
Bình thường buổi sáng không có việc gì, Diệp Kiều không dậy sớm như vậy, lúc này nàng còn muốn ngủ, chỉ là rất nhanh giống như nghĩ tới cái gì nên mở mắt.
Kỳ Quân duỗi tay vỗ vỗ nàng: "Ngủ thêm chút nữa đi."
Diệp Kiều thở ra một hơi, ngồi từ trong chăn dậy, xoa xoa đôi mắt, duỗi người, với tay lấy xiêm y nói: "Hôm qua ta đã đồng ý cùng nương ra cửa, đi chậm không tốt."
Chỉ là Diệp Kiều còn chưa đụng tới quần áo đã cảm nhận được Kỳ Quân đang nhìn mình chăm chú.
Kỳ Quân trước kia cơ thể không tốt hắn thường xuyên mất ngủ còn ngủ rất nông, ngủ rồi cũng cảm thấy mệt, cho nên muốn ngủ cho tới khi mặt trời lên cao mới dậy, chờ tỉnh rồi thì Diệp Kiều đã dậy từ lâu.
Sau đó Kỳ Quân ngủ dần an ổn thì dậy sớm hơn Diệp Kiều, thường thường Diệp Kiều còn đang say giấc thì Kỳ Quân đã đứng dậy đi xem sổ hoặc đọc sách.
Hôm nay là lần đầu tiên sau khi hai người cùng chung chăn gối Diệp Kiều dậy sớm hơn Kỳ Quân.
Mà Diệp Kiều không chú ý tới chính là, dây áo ngủ lỏng lẻo làm lộ ra một phần bộ ngực tinh xảo, làm lỗ tai Kỳ Quân nhiễm màu đỏ.
Diệp Kiều cảm nhận được tầm mắt của hắn nhưng nàng không hiểu Kỳ Quân đang nhìn cái gì.
Nàng cúi đầu nhìn nhìn mình rồi nhìn Kỳ Quân, Diệp Kiều đột nhiên vươn tay kéo cổ áo Kỳ Quân ra.
Kỳ Quân: …
Hắn ngốc nghếch nhìn Diệp Kiều, tựa hồ trong lúc nhất thời không kịp phản ứng rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Còn Diệp Kiều thì hơi hơi nghiêng đầu, trên mặt ý cười thuần nhiên thanh triệt: "Không phải tướng công chàng cũng rất trắng sao, nhìn ta làm cái gì." Rồi Diệp Kiều nhét xiêm y của Kỳ Quân vào trong chăn: "Đặt bên trong cho ấm áp, lúc mặc vào sẽ không bị lạnh." Nói xong, Diệp Kiều lưu loát mặc quần áo trèo qua người Kỳ Quân xuống giường.
Mãi cho đến khi Diệp Kiều bỏ giường màn xuống, Kỳ Quân cũng chưa lấy tinh thần.
Chính mình vừa rồi... Là được nương tử khích lệ sao?
Cơ mà sao bảo người ta vui vẻ như vậy cơ chứ…
Chờ Kỳ Nhị Lang chậm rì rì cởi áo ngủ ra chuẩn bị thay quần áo đột nhiên nhìn thấy giường màn bị kéo ra.
Trong phòng đã đốt than, căn phòng ấm lên, giường màn kéo lên còn có thể cảm nhận được từng cơn ấm áp.
Có lẽ ánh mắt Diệp Kiều quá mức trong sáng nên làm Kỳ Quân cũng không nhớ ra việc phải khép quần áo chắc chắn lại.
Nhân sâm nhỏ không để ý Kỳ Quân còn để trần cánh tay mà duỗi tay chọc hắn: "Nhớ giúp ta vẽ mi." Nói xong, nàng chọc ở trên vai Kỳ Quân hai cái rồi cười khanh khách: "Cơ thể tướng công không giống trước kia nữa rồi, thật tốt." Sau đó nàng đi rửa mặt, lưu Kỳ Quân ngồi ở trên giường lâm vào trầm tư.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn giúp đỡ Diệp Kiều vẽ mi cho nên cũng luyện ra cách vẽ mi tốt, mi vẽ như hai đạo núi xa cực kỳ xinh đẹp.
Làm Diệp Kiều mỗi lần gặp Liễu thị đều được khen: "Kiều Nương vẽ mi càng ngày càng đẹp."
Diệp Kiều thật ra không tham công thành thật trả lời: "Là tướng công vẽ."
Lời này vừa nói ra, không chỉ Liễu thị cười mà Phương thị cũng cười rộ lên.
"Đệ muội thật có phúc khí, hiện giờ cơ thể nhị đệ càng ngày càng tốt, các ngươi hai cái cầm sắt hòa minh, đây là chuyện không thể tốt hơn."
Diệp Kiều chớp chớp mắt: "Tướng công đối xử với muội rất tốt."
Một câu, làm Liễu thị và Phương thị nhìn nhau cười.
Nụ cười làm Diệp Kiều cảm thấy có chút quen thuộc, giống như Đổng thị phía trước thường xuyên nhìn mình với Kỳ Quân cười như vậy.
Hôm nay bởi vì phải đi đến miếu, hương khói cường thịnh, trẻ con không nhất định ngửi được cái mùi kia cho nên Phương thị không mang Thạch Đầu theo.
Trong thị trấn có một ngôi chùa, nhưng mà Liễu thị thành tâm nên luôn đi đến một tòa chùa chiền ở trong núi, từ Kỳ gia xuất phát đi qua thị trấn rồi đi gần một canh giờ mới đến nơi.
Lần này bọn họ cũng không ngồi xe bò, mà đi xe ngựa.
Diệp Kiều thật ra không để ý ngồi cái gì, chỉ cần có ăn có uống thì đã vui vẻ rồi.
Liễu thị cũng hào phóng, mang theo đầy một rổ bánh trái, chẳng qua người ăn vẫn chỉ có Diệp Kiều, Phương thị dù cho thèm nhưng mà sờ sờ thấy cánh tay mình đầy thịt nên vẫn cố gắng nhịn xuống.
Một đường đi thuận lợi, nhưng mà đường xa, tới ngoài chùa cũng gần trưa rồi.
Diệp Kiều vốn đã không quá để ý mình có thể bị hòa thượng bắt đi hay không, nhưng cô vẫn hiểu đạo lý trong lòng, thật sự tới chùa trong lòng vẫn còn e dè.
Nàng nắm chặt áo choàng đi theo sau Liễu thị và Phương thị, chậm rãi đi về phía trước.
Chờ đến khi vượt ngạch cửa, Diệp Kiều hít một hơi thật sâu, căng thẳng.
Nhấc một chân bước qua.
Một chân khác nâng lên bước qua.
Nhân sâm nhỏ an toàn vượt qua ngạch cửa phát hiện mình không có cái gì khác thường, thoáng cái trên mặt đầy ý cười
Làm người thật tốt.
Lúc này, có một người phụ nhân trung niên trang điểm phú quý bước nhanh đi lên trước, chưa nói đã cười với Liễu thị: "Tam nương, hôm nay ngươi đến muộn hơn so với năm vừa rồi, là có việc lo liệu không hết sao?"
Diệp Kiều lập tức kinh ngạc phát hiện, bà bà vẫn luôn ôn nhu hiền hòa, bà bà tuy rằng vẫn cười nhưng đột nhiên cảm thấy không giống bình thường.
Chỗ nào không giống bình thường thì Diệp Kiều cũng nói không nên lời, nhưng mà cảm thấy có một loại cảm giác lạnh lùng xa cách..
Sau đó nàng nghe Liễu thị nói: "Tuy rằng chuyện trong nhà nhiều, nhưng mà có hai đứa con dâu giúp đỡ cũng không tồi." Vừa nói Liễu thị vừa quay đầu nhìn nhìn Phương thị và Diệp Kiều.
Diệp Kiều theo bản năng nhìn về phía Phương thị, thấy Phương thị cười tủm tỉm mà nói câu: "Đây là bổn phận của con dâu." Diệp Kiều định nói thêm câu gì đó nhưng mà vừa rồi Diệp Kiều quá mức cẩn thận, vượt ngạch cửa quá chậm, lúc này còn cách các nàng một đoạn, nhìn thấy không giống như cùng đi chung với nhau.
Liễu thị dùng ánh mắt ý bảo Diệp Kiều chậm rãi đi, không cần phải gấp gáp, rồi cùng phụ nhân kia vừa đi vừa nói chuyện.
Diệp Kiều túm túm Tiểu Tố, thấp giọng hỏi nói: "Đó là ai vậy?"
Tiểu Tố chỉ là con cái nhà tá điền, chỉ biết một ít việc nhỏ không đáng kể của chủ nhân, nhiều cái không rõ ràng lắm.
Nhưng thật ra Phương thị cố ý né tránh Liễu thị và kia phụ nhân, bước chân đi chậm lại, nghe Diệp Kiều nói thì dùng tay cầm khăn che miệng hạ giọng: "Người này họ Trương, hình như hồi trẻ có quen với nương, chẳng qua bà ta luôn thích so bì với nương. Năm nào cũng thế, chúng ta cũng không cần lên tiếng, tất cả nghe nương là được."
Không đợi Diệp Kiều nghĩ lại, đã thấy Trương thị đột nhiên quay đầu lại, cười hỏi: "Không biết nhà ngươi con dâu thứ hai ở đâu? Nghe nói là một đứa con gái nhà nông. Sao vậy, tam nương ngươi không nỡ mang nàng ra tới?"
Lưu bà tử cũng không quấy rầy bọn họ, cung kính hành lễ liền rời đi.
Diệp Kiều lúc này mới kéo tay Kỳ Quân hỏi một chút: "Tướng công, cầu phúc là gì vậy?"
Kỳ Quân nắm tay Diệp Kiều nói: "Mỗi năm trước khi ăn tết nương đến miếu cầu một tâm nguyện, có đôi khi còn mời hòa thượng tới nhà giảng kinh, hy vọng năm sau gia đình hòa thuận đến lúc đó sẽ quyên chút tiền dầu mè. Mà mấy chuyện này nàng không cần lo lắng, nương sẽ dạy nàng nên làm như thế nào."
Thế nhưng Diệp Kiều chỉ nghe được mỗi một từ "Hòa thượng".
Đây là từ mà Diệp Kiều rất nhiều lần nghe tiểu hồ ly nhắc đến. Khi đó nàng vẫn luôn ở trong núi sâu, hoàn toàn không biết gì cả đối với thế giới bên ngoài, không ít tri thức là tiểu hồ ly nói cho nàng nghe.
Tiểu hồ ly nói, gặp người không có tóc thì nhất định phải đi đường vòng, đâu là loại người không thích yêu tinh, chỉ cần thành tinh nếu bị bọn họ gặp được thì chỉ có con đường chết.
Ngay lúc đó tiểu hồ ly đi ra ngoài chơi vô tình gặp một Đại hòa thượng, một lời không hợp đã đánh nhau sau đó dưỡng rất lâu ở chỗ nhân sâm nhỏ mới khỏi hẳn.
Lúc này Diệp Kiều vừa nghe đến chuyện phải đi gặp hòa thượng, lập tức mở to hai mắt, theo bản năng nói: "Ta không đi!"
Đây là lần đầu tiên Diệp Kiều tỏ ra kháng cự như vậy làm Kỳ Quân hoảng sợ.
Hắn cũng không rảnh lo hỏi lý do mà ôm Diệp Kiều chặt trong lòng ngực, vuốt mái nàng trấn an: "Không đi thì không đi, không sao hết."
Diệp Kiều gắt gao ôm chặt lấy Kỳ Quân.
Lúc đầu ngón tay lành lạnh của hắn đụng tới mặt nàng, Diệp Kiều mới đột nhiên ý thức được mình bây giờ không còn là nhân sâm tinh nữa.
Nàng đã là con người, hoàn toàn là con người, không có pháp thuật, không có yêu khí.
Lúc trước tiểu hồ ly xuýt chết là vì Đại hòa thượng ghét yêu tinh nhưng Diệp Kiều bây giờ không phải yêu tinh, cho nên có lẽ không xảy ra chuyện gì nhỉ.
Cơ thể đang căng chặt của nàng từ từ thả lỏng. Diệp Kiều ở trong lòng Kỳ Quân cọ cọ, lẩm bẩm nói: "Nương rất thích đi sao?"
Kỳ Quân vẫn ôm chặt nàng từ tốn nói: "Trước kia nương không tin, nhưng mà sau khi cơ thể của ta càng ngày càng không tốt, nàng bắt đầu lễ Phật, mãi cho đến hiện tại cũng kiên trì gần mười năm nhưng thật ra mỗi năm đi."
Đầu ngón tay Diệp Kiều giật giật, nàng ngẩng đầu nhìn hắn: "Thật sự… Linh nghiệm sao?"
Kỳ Quân cười cười, cúi đầu cụng trán mình lên trán nàng: "Loại chuyện này không nói chắc chắn được. Nếu tin thì có, không tin thì không có, thành tâm thì sẽ linh nghiệm."
Diệp Kiều vẫn không nghĩ ra cầu phúc là cái gì, nhưng mà nghe Kỳ Quân nói xong trong lòng nàng giật giật.
Nàng đã từng là nhân sâm thành tinh tất nhiên đại diện cho vạn vật có linh tính, nhân sâm nhỏ từ khi có ý thức cho đến khi thành người trải qua ngàn năm ngoại trừ các yêu tinh khác cũng chưa từng gặp quỷ thần.
Đến tột cùng có thần tiên Phật Tổ hay không, nhân sâm nhỏ không biết, nhưng vạn nhất có thì sao?
Bản thân hiện tại là người, cũng không cần thiết sợ những Đại hòa thượng đó, theo bà bà đi một chuyến có lẽ sẽ không sao.
Nếu làm người thì nên học tập tốt một chút.
Diệp Kiều an ủi chính mình ở trong lòng rồi sau đó mềm mại nói với Kỳ Quân: "Ngày mai ta muốn đi."
Kỳ Quân cũng không biết trong thời gian ngắn ngủi Diệp Kiều vừa rồi suy nghĩ cái gì. Nhưng hắn cũng không có vẻ mất kiên nhẫn đối với nương tử mà ngược cong lên khóe miệng: "Yên tâm đi, đến lúc đó Tiểu Tố sẽ đi cùng nàng. Nếu nàng cảm thấy nhàm chán thì cùng Tiểu Tố về trước cũng được, đại tẩu nhiều lần về nhà trước, nương sẽ không để ý."
Diệp Kiều ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó Kỳ Quân nghĩ tới chuyện quyên tiền dầu mè nên nói: "Trong tráp còn tiền không?"
Diệp Kiều trả lời: "Còn khoảng bảy tám tiền chuẩn bị để cuối năm thưởng cho Tiểu Tố và Thiết Tử."
"Nàng mang theo trước đi, mấy hôm nửa tiền thu từ cửa hàng sẽ có đến lúc đó sẽ đầy." Kỳ Quân vừa nói vừa cười rồi ôm nàng vào lòng.
Lúc này tay nàng sờ phải một vật trước ngực hắn Diệp Kiều không khỏi nhéo nhéo: "Thứ này rất sắc nhọn, tướng công chàng đừng mang trong người, nếu đâm vào người thì làm sao bây giờ."
Kỳ Quân nghe vậy thì nghĩ tới món quà hôm nay mình mang về, nhưng mà vừa rồi không có lý do thích hợp để tặng, hiện tại vừa lúc, Kỳ Quân lấy trâm ngọc ra, nói: "Tặng cho nàng."
Diệp Kiều mấy ngày nay cũng không ít lần suy nghĩ vật trang sức trên tóc, nàng biết bên trong hộp đựng cái gì, lúc này liếc mắt một cái đã nhìn ra đây là một cây trâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là lúc này nàng đang rúc trong lòng Kỳ Quân nên lười cài lên.
"Chàng giúp ta mang lên."
Kỳ Quân chưa từng giúp người khác cài trâm nhưng cũng không muốn từ chối Diệp Kiều nên chỉ có thể thật cẩn thận cái trâm ngọc lên tóc nàng.
Diệp Kiều ngẩng lên đầu cười hỏi: "Đẹp không?" Không đợi Kỳ Quân trả lời Diệp Kiều đã tự đưa ra đáp án: "Ta mang đương nhiên là đẹp."
Kỳ Quân cười, khẳng định gật đầu: "Đương nhiên, Kiều Nương mang cái gì nhìn cũng đẹp"
Diệp Kiều được khen đến mức vui vẻ, nàng thích khen người khác, cũng thích nghe người khác khen mình.
Nàng vui vẻ kéo Kỳ Quân tiếp tục đi bộ dạo quanh vườn dược liệu, cùng dựa sát vào nhau, xa xa nhìn thật ân ái.
Sáng sớm ngày thứ hai trong viện liền náo nhiệt hẳn lên.
Sắp đến tết, các nhà các hộ có mấy ngày bận rộn quét dọn nhà cửa, hồ cửa sổ, chuẩn bị tiệc cuối năm, đặc biệt là Kỳ gia tá điền nhiều, mỗi lần ăn tết phải chuẩn bị không ít.
Tờ mờ sáng Tiểu Tố và Thiết Tử đã ở trong sân bận việc, cho dù nỗ lực làm nhẹ nhàng song so với bình thường vẫn hơi ồn ào.
Diệp Kiều muốn ngủ nướng nên xoay người chui vào lòng Kỳ Quân ngủ tiếp.
Từ sau lần trước phát hiện Kỳ Quân ôm nàng ngủ cũng sẽ không nóng lên Diệp Kiều đã thích dán vào người hắn ngủ.
Nàng thể nhiệt, hắn thể hàn, hai người ghé vào cùng nhau thật ra rất thích hợp.
Nhân sâm nhỏ ngáp một cái, mắt nhắm chặt, thanh âm ô nông: "Tướng công, mấy giờ rồi?"
Kỳ Quân giúp nàng đè xuống góc chăn, nói: "Giờ Mẹo canh ba."
Thật sớm.
Bình thường buổi sáng không có việc gì, Diệp Kiều không dậy sớm như vậy, lúc này nàng còn muốn ngủ, chỉ là rất nhanh giống như nghĩ tới cái gì nên mở mắt.
Kỳ Quân duỗi tay vỗ vỗ nàng: "Ngủ thêm chút nữa đi."
Diệp Kiều thở ra một hơi, ngồi từ trong chăn dậy, xoa xoa đôi mắt, duỗi người, với tay lấy xiêm y nói: "Hôm qua ta đã đồng ý cùng nương ra cửa, đi chậm không tốt."
Chỉ là Diệp Kiều còn chưa đụng tới quần áo đã cảm nhận được Kỳ Quân đang nhìn mình chăm chú.
Kỳ Quân trước kia cơ thể không tốt hắn thường xuyên mất ngủ còn ngủ rất nông, ngủ rồi cũng cảm thấy mệt, cho nên muốn ngủ cho tới khi mặt trời lên cao mới dậy, chờ tỉnh rồi thì Diệp Kiều đã dậy từ lâu.
Sau đó Kỳ Quân ngủ dần an ổn thì dậy sớm hơn Diệp Kiều, thường thường Diệp Kiều còn đang say giấc thì Kỳ Quân đã đứng dậy đi xem sổ hoặc đọc sách.
Hôm nay là lần đầu tiên sau khi hai người cùng chung chăn gối Diệp Kiều dậy sớm hơn Kỳ Quân.
Mà Diệp Kiều không chú ý tới chính là, dây áo ngủ lỏng lẻo làm lộ ra một phần bộ ngực tinh xảo, làm lỗ tai Kỳ Quân nhiễm màu đỏ.
Diệp Kiều cảm nhận được tầm mắt của hắn nhưng nàng không hiểu Kỳ Quân đang nhìn cái gì.
Nàng cúi đầu nhìn nhìn mình rồi nhìn Kỳ Quân, Diệp Kiều đột nhiên vươn tay kéo cổ áo Kỳ Quân ra.
Kỳ Quân: …
Hắn ngốc nghếch nhìn Diệp Kiều, tựa hồ trong lúc nhất thời không kịp phản ứng rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Còn Diệp Kiều thì hơi hơi nghiêng đầu, trên mặt ý cười thuần nhiên thanh triệt: "Không phải tướng công chàng cũng rất trắng sao, nhìn ta làm cái gì." Rồi Diệp Kiều nhét xiêm y của Kỳ Quân vào trong chăn: "Đặt bên trong cho ấm áp, lúc mặc vào sẽ không bị lạnh." Nói xong, Diệp Kiều lưu loát mặc quần áo trèo qua người Kỳ Quân xuống giường.
Mãi cho đến khi Diệp Kiều bỏ giường màn xuống, Kỳ Quân cũng chưa lấy tinh thần.
Chính mình vừa rồi... Là được nương tử khích lệ sao?
Cơ mà sao bảo người ta vui vẻ như vậy cơ chứ…
Chờ Kỳ Nhị Lang chậm rì rì cởi áo ngủ ra chuẩn bị thay quần áo đột nhiên nhìn thấy giường màn bị kéo ra.
Trong phòng đã đốt than, căn phòng ấm lên, giường màn kéo lên còn có thể cảm nhận được từng cơn ấm áp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có lẽ ánh mắt Diệp Kiều quá mức trong sáng nên làm Kỳ Quân cũng không nhớ ra việc phải khép quần áo chắc chắn lại.
Nhân sâm nhỏ không để ý Kỳ Quân còn để trần cánh tay mà duỗi tay chọc hắn: "Nhớ giúp ta vẽ mi." Nói xong, nàng chọc ở trên vai Kỳ Quân hai cái rồi cười khanh khách: "Cơ thể tướng công không giống trước kia nữa rồi, thật tốt." Sau đó nàng đi rửa mặt, lưu Kỳ Quân ngồi ở trên giường lâm vào trầm tư.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn giúp đỡ Diệp Kiều vẽ mi cho nên cũng luyện ra cách vẽ mi tốt, mi vẽ như hai đạo núi xa cực kỳ xinh đẹp.
Làm Diệp Kiều mỗi lần gặp Liễu thị đều được khen: "Kiều Nương vẽ mi càng ngày càng đẹp."
Diệp Kiều thật ra không tham công thành thật trả lời: "Là tướng công vẽ."
Lời này vừa nói ra, không chỉ Liễu thị cười mà Phương thị cũng cười rộ lên.
"Đệ muội thật có phúc khí, hiện giờ cơ thể nhị đệ càng ngày càng tốt, các ngươi hai cái cầm sắt hòa minh, đây là chuyện không thể tốt hơn."
Diệp Kiều chớp chớp mắt: "Tướng công đối xử với muội rất tốt."
Một câu, làm Liễu thị và Phương thị nhìn nhau cười.
Nụ cười làm Diệp Kiều cảm thấy có chút quen thuộc, giống như Đổng thị phía trước thường xuyên nhìn mình với Kỳ Quân cười như vậy.
Hôm nay bởi vì phải đi đến miếu, hương khói cường thịnh, trẻ con không nhất định ngửi được cái mùi kia cho nên Phương thị không mang Thạch Đầu theo.
Trong thị trấn có một ngôi chùa, nhưng mà Liễu thị thành tâm nên luôn đi đến một tòa chùa chiền ở trong núi, từ Kỳ gia xuất phát đi qua thị trấn rồi đi gần một canh giờ mới đến nơi.
Lần này bọn họ cũng không ngồi xe bò, mà đi xe ngựa.
Diệp Kiều thật ra không để ý ngồi cái gì, chỉ cần có ăn có uống thì đã vui vẻ rồi.
Liễu thị cũng hào phóng, mang theo đầy một rổ bánh trái, chẳng qua người ăn vẫn chỉ có Diệp Kiều, Phương thị dù cho thèm nhưng mà sờ sờ thấy cánh tay mình đầy thịt nên vẫn cố gắng nhịn xuống.
Một đường đi thuận lợi, nhưng mà đường xa, tới ngoài chùa cũng gần trưa rồi.
Diệp Kiều vốn đã không quá để ý mình có thể bị hòa thượng bắt đi hay không, nhưng cô vẫn hiểu đạo lý trong lòng, thật sự tới chùa trong lòng vẫn còn e dè.
Nàng nắm chặt áo choàng đi theo sau Liễu thị và Phương thị, chậm rãi đi về phía trước.
Chờ đến khi vượt ngạch cửa, Diệp Kiều hít một hơi thật sâu, căng thẳng.
Nhấc một chân bước qua.
Một chân khác nâng lên bước qua.
Nhân sâm nhỏ an toàn vượt qua ngạch cửa phát hiện mình không có cái gì khác thường, thoáng cái trên mặt đầy ý cười
Làm người thật tốt.
Lúc này, có một người phụ nhân trung niên trang điểm phú quý bước nhanh đi lên trước, chưa nói đã cười với Liễu thị: "Tam nương, hôm nay ngươi đến muộn hơn so với năm vừa rồi, là có việc lo liệu không hết sao?"
Diệp Kiều lập tức kinh ngạc phát hiện, bà bà vẫn luôn ôn nhu hiền hòa, bà bà tuy rằng vẫn cười nhưng đột nhiên cảm thấy không giống bình thường.
Chỗ nào không giống bình thường thì Diệp Kiều cũng nói không nên lời, nhưng mà cảm thấy có một loại cảm giác lạnh lùng xa cách..
Sau đó nàng nghe Liễu thị nói: "Tuy rằng chuyện trong nhà nhiều, nhưng mà có hai đứa con dâu giúp đỡ cũng không tồi." Vừa nói Liễu thị vừa quay đầu nhìn nhìn Phương thị và Diệp Kiều.
Diệp Kiều theo bản năng nhìn về phía Phương thị, thấy Phương thị cười tủm tỉm mà nói câu: "Đây là bổn phận của con dâu." Diệp Kiều định nói thêm câu gì đó nhưng mà vừa rồi Diệp Kiều quá mức cẩn thận, vượt ngạch cửa quá chậm, lúc này còn cách các nàng một đoạn, nhìn thấy không giống như cùng đi chung với nhau.
Liễu thị dùng ánh mắt ý bảo Diệp Kiều chậm rãi đi, không cần phải gấp gáp, rồi cùng phụ nhân kia vừa đi vừa nói chuyện.
Diệp Kiều túm túm Tiểu Tố, thấp giọng hỏi nói: "Đó là ai vậy?"
Tiểu Tố chỉ là con cái nhà tá điền, chỉ biết một ít việc nhỏ không đáng kể của chủ nhân, nhiều cái không rõ ràng lắm.
Nhưng thật ra Phương thị cố ý né tránh Liễu thị và kia phụ nhân, bước chân đi chậm lại, nghe Diệp Kiều nói thì dùng tay cầm khăn che miệng hạ giọng: "Người này họ Trương, hình như hồi trẻ có quen với nương, chẳng qua bà ta luôn thích so bì với nương. Năm nào cũng thế, chúng ta cũng không cần lên tiếng, tất cả nghe nương là được."
Không đợi Diệp Kiều nghĩ lại, đã thấy Trương thị đột nhiên quay đầu lại, cười hỏi: "Không biết nhà ngươi con dâu thứ hai ở đâu? Nghe nói là một đứa con gái nhà nông. Sao vậy, tam nương ngươi không nỡ mang nàng ra tới?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro