[Làm Giàu] Phúc Vận Kiều Nương
Chương 43
2024-11-12 08:29:15
Kỳ Quân cầm
trong tay một chiếc đèn Khổng Minh, trên đó hắn tỉ mỉ viết câu bỉ dực song phi,
chuẩn bị trở về thả lên trời cùng Kiều Nương nhà mình, nhưng còn chưa bước vào
quán trà, đã nghe được những lời này của Diệp Kiều.
Trong nháy mắt đó, tim Kỳ Quân như lặng đi, đôi tay cầm đèn Khổng Minh khẽ run rẩy. Cơ thể hắn vốn đã điều dưỡng tốt không hiểu sao bỗng dưng thấy lạnh như băng. Dường như chiếc áo lông cừu dày nặng này cũng không ngăn được cái giá lạnh ấy.
Nhưng ngay sau đó, hắn nghe thấy giọng nói mềm mại của Diệp Kiều vang lên: "Nhưng sau khi thành thân, ta mới biết hắn là người tốt nhất mà ta đã từng gặp, có thể làm nương tử của hắn là may mắn nhất cuộc đời ta."
Vui buồn cùng cực là như thế nào Kỳ Quân cuối cùng cũng đã được trải nghiệm một cách rõ ràng.
Vừa rồi hắn cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương nhưng hiện tại đã ấm áp như mùa xuân đến.
Tay hắn buông thõng làm chiếc đèn Khổng Minh rơi xuống trên mặt đất, thế nhưng giờ khắc này Kỳ Quân đã không có thời gian để bận tâm đến nó.
Hắn cảm thấy sống mũi cay xè. Kỳ Quân nhắm mắt lại, lui về phía sau nửa bước, dựa vào cây cột bên ngoài quán trà, chậm rãi thở ra một hơi.
Kỳ Quân chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ vì một câu nói của một người mà cảm khái vạn phần. Hắn đã trải qua những tháng ngày lạnh lẽo từ thể xác đến tâm hồn, hiện tại đã được sưởi ấm nhưng hắn không có cảm giác. Vậy mà trong nháy mắt kia Kỳ Quân cảm thấy trái tim mình nhảy lên, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Kỳ Quân không đi vào, bởi vì hắn không biết phải nói với Diệp Kiều ra sao để diễn đạt tâm trạng lúc này của mình, cũng sợ cảm xúc quá mãnh liệt lúc này sẽ làm Kiều Nương hoảng sợ.
Kỳ Quân cảm thấy may mắn bởi vì cơ thể hiện tại của mình đã khá hơn trước kia rất nhiều.
Nếu vẫn là cái bộ dạng gió thổi đã bay như trước kia thì chỉ sợ vừa nghe được nửa câu đầu của Diệp Kiều thì đã không thở nổi mà ngất xỉu.
Bỗng chốc Kỳ Quân hoàn hồn vì phát hiện có ánh lửa xông đến tận trời ở phía xa xa.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, ánh lửa bốc cao đột ngột cháy lên làm đám người đang xem hoa đăng hoảng loạn. Vốn dĩ mọi người đang thanh thản tản bộ bỗng chốc trở nên khẩn trương, hiện trường trở nên rối loạn.
Kỳ Quân hơi sững người. Hắn đứng thẳng cơ thể nhìn sang bên kia thế nhưng rất nhanh Kỳ Quân bỗng cảm thấy dường như có một trận gió vừa thổi qua bên người.
Rồi sau đó, hắn nghe thấy giọng Diệp Kiều vang lên: "Cẩn thận!"
Kỳ Quân lập tức đi vào quán trà, kéo Diệp Kiều đang muốn chạy ra ngoài.
Tuy hắn không biết người nam nhân kia là ai nhưng thấy Diệp Kiều khẩn trương như thế thì có thể đoán được hắn ta nhất định là người quen cũ của nàng.
Chỉ là Kỳ Quân cũng sẽ không chủ động hỏi, điều hắn để ý chính là sự an toàn của Diệp Kiều: "Chờ một chút. Bây giờ bên ngoài rất loạn."
Diệp Kiều giờ mới phát hiện Kỳ Quân đã trở lại, đôi mắt sáng lấp lánh đang chăm chú nhìn nàng.
Nhân sâm nhỏ vùi khuôn mặt của mình vào chiếc áo lông cừu xù xù của hắn, bàn tay nắm thành nắm đấm nhỏ đấm lên người hắn: "Chàng làm ta sợ muốn chết!"
Kỳ Quân ngạc nhiên, trong miệng chỉ có thể phát ra một tiếng: "..."
Diệp Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, tưởng rằng mình đã đánh đau Kỳ Quân, nàng vội vàng buông cánh tay sau đó dùng sức ôm ngang eo hắn: "Vừa rồi ta vẫn luôn nhìn chàng, thế nhưng đột nhiên không thấy tăm hơi chàng đâu cả. Vừa rồi bên ngoài loạn lên, ta rất sợ chàng xảy ra chuyện, nên muốn đi ra ngoài tìm chàng."
Nói vậy thì Kiều Nương mới vừa rồi kêu lên cẩn thận là đang nói hắn sao?
Trong lòng Kỳ Quân bỗng dâng lên một cảm giác yên bình khó tả. Hắn cũng trở tay ôm lấy Diệp Kiều, cúi đầu chạm trán mình lên trán của nàng, cười giải thích: "Ta vừa rồi thấy có người đang nói chuyện với nàng cho nên đứng chờ ở cửa một lát."
Diệp Kiều cũng không gạt hắn, nói: "Đó là ca của ta." Nàng dừng một chút: "Đại ca, hắn đi đánh giặc đã trở về rồi."
Kỳ Quân biết Diệp Kiều có hai người ca ca, nhưng mà trước kia vẫn luôn nghe nói Diệp Đại Lang chết trận sa trường. Trước đây Diệp nhị tẩu cũng nói với Kỳ gia như vậy, nên lúc đó mới có thể để người nam đinh duy nhất trong nhà là Diệp Nhị Lang làm chủ mà gả Diệp Kiều tới đây. Hiện tại Diệp Kiều nói Diệp Đại Lang trở về, Kỳ Quân cũng không hề nghi ngờ gì.
Liên hệ một chút tin tức biên quan đại thắng lúc trước, Kỳ Quân bèn nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Diệp Kiều: "Thân nhân đi quay về, đây là chuyện vui mà."
Nhân sâm nhỏ cũng gật đầu, nhẹ giọng nói: "Đại ca là người tốt, hắn nên là người sống sót."
Kỳ Quân nói: "Lúc nãy sao hắn chạy đi gấp như vậy? Nếu đã gặp rồi, nên mời hắn đi vào trong ngồi một lát."
Diệp Kiều mềm mại trả lời: "Chúng ta vừa mới nói được mấy câu, đã nhìn thấy bên ngoài loạn lên. Hắn nói người hắn đi theo có khả năng đã xảy ra chuyện, sau này sẽ đến tìm ta. Hắn nói xong thì rời đi."
Người hắn đi theo?
Kỳ Quân khẽ nhíu mày, hai chữ đi theo này cũng không đơn giản như vậy, Diệp Đại Lang nhìn qua là đã biết có võ nghệ cao cường, ăn mặc cũng không giống như hạ nhân, đặc biệt là chân còn mang giày quan, cái này Kỳ Quân nhìn thấy rất rõ ràng.
Nếu hắn đoán không sai thì người mà hắn ta đi theo có thể làm hắn lo lắng như vậy thì không phú cũng quý.
Trong lúc này, tình cảnh rối ren bên ngoài cũng đã dần ổn định lại.
Thiết Tử vẫn luôn đứng ở ngoài cửa xem xét tình hình, lúc này đã chạy về tới.
Hắn nói với hai người: "Nguyên nhân của đám cháy thì ra là có người của gánh xiếc ảo thuật không cẩn thận làm đổ chậu than ở bậc cửa sạp, lúc này lửa đã được dập tắt, nhìn chung cũng không phải chuyện gì lớn."
Mà bên ngoài đám người cũng dần dần bình ổn lại, mặt sông vốn có chút ảm đạm sôi động lên một lần nữa.
Lúc này Diệp Kiều mới nhớ tới đèn Khổng Minh, nàng túm tay áo Kỳ Quân hỏi: "Tướng công, chàng nói đi mua đèn mà, để ở chỗ nào rồi?"
Hiển nhiên Kỳ Quân đã quên mất chiếc đèn Khổng Minh vừa rồi bị chính mình vứt xuống đất. Chàng sợ nó bị người khác giẫm nát nên nói với Tiểu tố: "Ra ngoài cửa nhìn một cái xem có còn hay không."
Tiểu Tố lên tiếng, chạy ra ngoài tìm. Ngay lập tức nàng thấy có một chiếc đèn Khổng Minh đã tắt ngấm, vô cùng đáng thương dựa vào tường, khẽ lay động trong gió lạnh, phía trên đã có mấy dấu chân.
Thiết Tử thấy thế, nên không cho tiểu tố đưa cái đèn đã bị giẫm hư này vào quấy bọn họ mà nói vọng vào bên trong: "Thiếu gia, ta đi mua một cái."
Kỳ Quân ngầm hiểu, gật đầu với Thiết Tử.
Chẳng mấy chốc, Thiết Tử đã mua một cái đèn mới trở về đưa cho tiểu tố để nàng cầm lấy mang vào trong.
Kỳ Quân nhận lấy cây đèn nhưng không lập tức đưa cho Diệp Kiều mà tìm trưởng quầy của quán trà mượn một cái bút đề 2 câu thơ lên đèn.
Diệp Kiều đến gần nhìn xem thì thấy những hàng chữ nhỏ nhắn cực kỳ xinh đẹp của Kỳ Quân.
"Lung linh đầu tử An hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri."
Thật ra lúc Kỳ Quân cầm bút cũng chưa biết nên biết cái gì thế nhưng khi quay đầu nhìn thấy ánh mắt của Kiều Nương trông mong nhìn mình bất chợt trong đầu hiện lên hai câu thơ này.
Kiều Nương nhớ hắn mà hắn cũng rất nhớ nàng như vậy không phải rất giống nhau sao.
Nếu là trước đây Kỳ Nhị Lang sẽ cảm thấy những câu thơ tình như thế này chỉ làm ra vẻ, nhưng hôm nay hắn cảm thấy vô cùng chính xác, như chạm tới tận sâu trong trái tim.
Diệp Kiều suy nghĩ một chút đột nhiên nói với Vân: "Đợi một lát thả đèn xong chúng ta về nhà đi. Ta muốn ăn chè đậu đỏ."
Kỳ Quân ngạc nhiên ngẩn ra một lát, rồi sau đó cười rộ lên.
Cánh tay hắn ôm Diệp Kiều ngày càng chặt, âm thanh mang theo ý cười: "Được."
Còn về phần Diệp Bình Nhung sau khi vội vã chạy về, trong lòng vô cùng sợ hãi. Hắn rất sợ đây không phải chuyện xảy ra ngoài ý muốn, mà là có người cố ý.
Dù trong lòng của hắn vẫn lo lắng cho Diệp Kiều nhưng hiện giờ Đoan Vương Sở Thừa Duẫn mới là chỗ dựa đồng thời cũng người quyết định sinh tử của hắn.
Nếu đã nhận ra được tiểu muội thì sau này chắc chắn vẫn có thể tìm được.
Chính là nếu bây giờ Sở Thừa Duẫn xảy ra chuyện, với tư cách là một người người hộ vệ Diệp Bình Nhung có khả năng năng sẽ gặp tai vạ!
Thế nhưng khi Diệp Bình Nhung toát mồ hôi hột đuổi tới tiệm rượu thì thấy Sở Thừa Duẫn vẫn bình yên vô sự.
Diệp Bình Nhung cuối cùng cũng có thể để nhẹ nhàng thở ra. Hắn hành lễ với Sở Thừa Duẫn sau đó nghe Sở Thừa Duẫn nói: "Ngươi đã tới chậm một bước, Kỳ Tam Lang vừa mới rời đi, hắn vốn còn muốn chờ ngươi đây để nói cảm ơn nhưng ngươi mãi không về, hắn muốn đi tìm người nhà của mình nên đành phải đi trước."
Diệp Bình Nhung tất nhiên là biết Kỳ Minh muốn nói cái gì cùng mình, hắn cố gắng ổn định tâm trạng không để lộ cảm xúc nói: "Kia là chuyện nhỏ không tốn sức gì, thuộc hạ cũng vì bảo hộ chủ tử."
Lúc đó tự dưng có một người rơi từ trên trời xuống, Diệp Bình Nhung làm sao mà biết đây là người thường hay là thích khách, đương nhiên trước tiên cứ bắt rồi nói, lúc này mới trời xui đất khiến cứu Kỳ Minh.
Sở Thừa Duẫn cười cười, nói: "Ngươi đi chuẩn bị đi, người bên ngoài càng ngày càng nhiều, chúng ta cũng nên về thôi."
Mạnh thị ngồi bên cạnh cũng gật đầu theo, dịu dàng nâng cánh tay Thừa Duẫn đứng dậy.
Diệp Bình Nhung vừa đi ra đến ngoài cửa thì đã bị Lưu Vinh gọi lại.
Vẽ mặt Lưu Vinh nhìn qua ra có chút quái dị, âm thanh bất giác đề thấp xuống: "Diệp đề hạt, vừa nãy Vương Phi kêu ta qua đó bảo ta giao cái này cho ngươi, nói là Vương gia tặng cho ngươi." Nói rồi Lưu Vinh đem một tờ giấy đưa cho Diệp Bình Nhung.
Diệp Bình Nhung cảm thấy thật kỳ lạ rõ ràng ngày thường hắn không hề có liên quan gì với Đoan Vương phi Mạnh Tuệ Nhu, chỉ nghe theo phân phó. Mạnh thị cũng chưa bao giờ lướt qua Sở Thừa Duẫn mà liên hệ với hắn.
Chờ tới khi Diệp Bình Nhung mở mảnh giấy đó ra, chỉ thấy bên trên viết một địa chỉ.
Nơi này Diệp Bình Nhung cũng không biết là chỗ nào, lúc hắn còn đang hoang mang thì nghe Lưu Vinh nói: "Vương phi nói, lệnh đệ ở nơi này."
Câu này làm Diệp Bình Nhung vô cùng kinh ngạc đồng thời ánh mắt hắn hiện lên vẻ sắc bén.
Thời gian Lưu Vinh đi theo hắn không ngắn, đối với loại biểu cảm này của hắn thì đã quá quen thuộc. Hắn ta vội vàng nói: "Không liên quan đến ta, ta nhưng mà bảo làm các huynh đệ đi điều tra, chưa từng bán đứng ngươi.. Không đúng, chưa từng từng nói với các chủ tử."
Diệp Bình Nhung thấy hắn hốt hoảng giải thích thì không khỏi bật cười, rồi vỗ vỗ bờ vai của hắn ta giống như đang trấn an: "Ta biết, cho dù ngươi không nói chuyện này, chủ tử cũng sẽ biết. Chỉ là ta không nghĩ tới Vương phi thật sự có thể giúp ta việc gấp này."
Lưu Vinh nghe vậy thì sửng sốt: "Ngươi muốn nói, Vương phi có thể là đang lung lạc ngươi hoặc là nghi kỵ ngươi sao?"
"Cũng không tính là vậy. Nàng nói với ngươi rằng Vương gia điều tra ra, thì dù tính là thu mua nhân tâm, đó cũng nàng giúp Vương gia mua."
Lưu Vinh ngẫm nghĩ một lát, chỉ có thể cảm khái: "Vương gia của chúng ta quá ham chơi, có thể có Vương phi ở một bên lo liệu cũng chuyện tốt, nói thật ra, Vương gia làm thế nào mà cưới được người tốt như vậy chứ.."
Diệp Bình Nhung trừng mắt liếc hắn một cái: "Nghị luận chủ tử, ngươi còn muốn giữ đầu lưỡi của mình nữa không đấy?"
Lưu Vinh lập tức ngậm miệng, cười cuời lấy lòng Diệp Bình Nhung.
Diệp Bình Nhung không để ý đến hắn ta nữa mà nhìn chằm chằm vào tờ giấy kia để ghi nhớ trong lòng, sau đó đem tờ giấy châm lên ngọn nến đang cháy đốt nó thành tro.
Trên mặt hắn lúc này nở một nụ cười nhẹ.
Đã lâu không gặp, không biết đệ đệ bây giờ có thay đổi nhiều không, mấy năm nay mỗi khi nhớ tới bọn họ là đau lòng. Còn tiểu muội nữa, rốt cuộc là cuộc sống hiện tại có tốt thật không hay chỉ lừa dối hắn cho qua đây?
Muội ấy là người mềm lòng, cho dù khổ sở đến mấy chỉ sợ cũng sẽ không nói rõ cho hắn biết.
Người đang bị Diệp Bình Nhung nhớ đến Diệp Kiều - lúc này chẳng hề có chút khổ sở gì. Trên đường trở về nàng còn mua hai xiên kẹo hồ lô ngào đường, một chuỗi đưa cho Kỳ Minh vừa mới lên xe ngựa, bản thân còn cầm một xiên.
Kẹo hồ lô này được làm từ táo đỏ. Táo sau khi được bỏ hạt bên ngoài bọc một lớp đường trong suốt làm nổi bật lên màu đỏ tươi óng ánh, cắn một miếng ngậm trong miệng có cảm giác còn ngọt hơn cả mật.
Kỳ Quân vốn không thích ăn ngọt nhưng không muốn làm Diệp Kiều buồn nên chỉ cắn một viên để trong miệng từ từ nhai, còn Diệp Kiều thì cầm phần còn dư vui vẻ ăn.
Về phần Kỳ Minh lúc này thì đang còn bận rộn diễn tốt vai của hắn 'thư sinh gãy một tay'.
Kỳ Tam Lang hiển nhiên là kiểu người làm bất cứ chuyện gì cũng đến nơi đến chốn. Nếu hắn đã phải giả bị thương để khiến cho kẻ hại mình phải lộ diện thì hắn tuyệt đối sẽ không có một chút sơ sẩy, ngược còn cảm thấy khá là thích thú.
Kỳ Minh dùng cánh tay vẫn còn hoạt động được cầm kẹo hồ lô vừa ăn vừa hỏi Kỳ Quân: "Nhị ca, vừa nãy lúc ta với tam công tử nói chuyện thấy hắn có nhắc đến nhị ca cùng nhị tẩu."
"Hửm?" Kỳ Quân vốn còn đang mỉm cười nhìn Diệp Kiều, vừa nghe đến đây thì không khỏi nhìn về phía Kỳ Minh.
Kỳ Tam Lang trước nay đối với Kỳ Quân là có một nói một, lúc này cũng không ngoại lệ: "Hắn ta nói cây quạt mà hắn ta thắng được là do một phụ nhân thắng được đèn hoa đăng tặng cho hắn, còn nói bên cạnh người phụ nhân kia còn có một người mặc áo lông xù như một quái nhân." Kỳ Minh Nói đến đây thì dừng một chút đầu tiên nhìn nhìn chiếc đèn hoa đăng trên tay Diệp Kiều, nó to hơn những chiếc đèn khác, sau đó nhìn về Kỳ Quân - người đang được bọc kín mít trong lớp áo lông cừu.
Cái ánh mắt kia không cần nói cũng hiểu.
Toàn bộ con đường, mặc áo lông đen còn to xù xụ, ngoại trừ Kỳ Quân ra thì còn ai vào đây nữa?
Sắc mặt Kỳ Quân tối sầm, Diệp Kiều thì cười tươi rói, còn duỗi tay sờ sờ chiếc áo trên người Kỳ Quân.
Cái này khiến cho Kỳ Quân cũng khẽ cong lên khóe miệng, thầm nghĩ có thể làm nương tử nhà mình cười, kì quái một tí thì có làm sao.
Chờ tới khi về đến nhà thì cũng đã đến nửa đêm, Diệp Kiều ôm Kỳ Quân đi ngủ.
Sáng hôm sau, Diệp Kiều đi đến chỗ Liễu thị.
"Nương, cho ngài ạ." Diệp Kiều biết Liễu thị ngày thường ngoại trừ lễ Phật ra thì thời gian còn trồng hoa. Hôm qua lúc nàng xem hoa đăng thì cũng tiện thể mua một chậu hoa sứ về.
Tiểu Tố đưa chậu hoa cho Lưu bà tử, Liễu thị nhìn cười, gật đầu: "Nhìn không tồi, Kiều Nương con có lòng rồi."
Lưu bà tử cũng cười theo, thật ra chậu hoa kiểu này Liễu thị đã có một đống, bà ấy vui vì coi trọng tấm lòng của Diệp Kiều.
Nhất là đã có một Phương thị chỉ có vào chứ không có ra ở phía trước so sánh, Diệp Kiều có vẻ phá lệ hiếu thuận.
Diệp Kiều ngồi xuống một bên, vừa cởi áo choàng đưa cho Tiểu Tố vừa hỏi: "Đại tẩu đâu rồi ạ?"
Liễu thị cười nói: "Hôm qua là ngày hồi môn, Phương thị ngày hôm qua đã mang theo Thạch Đầu về nhà mẹ đẻ, nói là muốn ở đó ở một đêm, chiều nay mới về."
Hồi môn?
Nhân sâm nhỏ cũng không biết cái tục lệ hàng năm này, nhưng mà nghe Liễu thị nói đến nhà mẹ đẻ, Diệp Kiều nhớ tới một chuyên: "Ngày hôm qua con cũng gặp đại ca mình rồi."
Liễu thị "A" một tiếng, hỏi: "Diệp gia Đại Lang còn tốt chứ?"
Diệp Kiều mềm mại cười nói: "Nhìn rất tốt ạ, cường tráng hơn trước kia rất nhiều."
Liễu thị nghe vậy thì cười: "Ta chỉ nghe nói ca ca con đi chiến trường, hiện giờ có thể bình an trở về đã là trời xanh phù hộ, cũng nên mời về đây chơi một lát."
Diệp Kiều gật đầu: "Tướng công cũng nói như vậy, nhưng mà ngày hôm qua bọn con gặp nhau quá gấp gáp, chia tay cũng vội vàng, sợ là ca ca nhất thời không tìm được con."
"Không sao, ngày con về đây rất ồn ào náo nhiệt, cũng vừa mới cách đây không lâu, hắn chỉ cần nghe ngóng một chút là sẽ biết. Chờ đến hôm gặp mặt, nếu hắn muốn thì làm buôn bán cùng Nhị Lang cũng tốt." Liễu thị nhẹ giọng trấn an, trong lòng còn một câu nữa vẫn chưa nói.
Nếu Diệp Đại Lang đã trở về thì người đầu tiên hắn nên tìm không phải là Diệp Kiều, mà là Diệp Nhị Lang, chung quy hai huynh đệ họ mới là chủ của Diệp gia.
Chỉ bằng việc Liễu thị nghe được một đống chuyện xấu của Diệp Nhị Lang thì hai huynh đệ này không thể thiếu một trận bẻ xả.
Nếu như Kiều Nương đã gả tới Kỳ gia, thì không cần thiết liên lụy vào chuyện nội bộ của Diệp. Hơn nữa ở trong lòng Liễu thị, Diệp Kiều là người thiện lương nhất, nhà mẹ đẻ nếu như có xảy ra tranh đấu gì đó mà bị nàng nhìn thấy chỉ sợ trong lòng cũng khó chịu.
Con dâu nhà mình, mình đau, nói gì còn là tức phụ tốt như vậy.
Nghĩ đến đây, Liễu thị nói: "Hiện giờ hồi môn con không trở về cũng không cần quá mức để ý, đợi chút ta sẽ cho Lưu bà tử đưa chút trứng, thịt qua đó, coi như con đã trở về quá là được, người khác cũng sẽ không dám nói gì."
Diệp Kiều gật đầu đồng ý.
Không bao lâu, Lưu bà tử đã mang theo người ngồi xe bò đi đến Diệp gia, lúc đến nơi thì nhìn thấy trước cửa Diệp gia có một người đàn ông cao lớn thô kệch đứng ở cổng.
Lưu bà tử đang định lên tiếng kêu hắn nhường một chút, thì người nọ cũng đã tránh qua một bên, rồi đi đến một quán hoành thánh bên cạnh ngồi xuống.
Lưu bà tử chỉ nghĩ đây là một người qua đường nên không nhìn hắn nữa, chờ xe ngừng rồi xuống dưới, đang muốn đi tới gọi cửa, đã nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh sắc bén của nữ nhân: "Tiền nhà chúng ta dùng cho mình còn không đủ, vậy mà ngươi còn muốn cho người khác mượn tiền nữa sao. Cuộc đời này làm sao sống nồi đây hả trời!"
"Trương gia thật sự là không còn gì ăn, lúc trước khi chúng ta còn nghèo túng người ta cũng đã tiếp tế cho chúng ta, ngươi.."
"Ta nói không là không! Ngươi đi lấy bạc về cho ta, đi ngay bây giờ!"
Lưu bà tử cũng chẳng rỗi hơi đứng ở chỗ này nghe phu thê bọn họ cãi nhau. Bà ta vươn tay, dùng sức vỗ vỗ lên cánh cổng, lớn tiếng nói: "Diệp gia nhị tẩu, nhị thiếu nãi nãi nhà ta dặn dò ta đây đưa vài thứ."
Nghe xong lời này, bên trong lập tức im bặt.
Ra mở cửa chính là Diệp nhị tẩu, tuy rằng nàng ta tức việc Diệp Kiều được sống tốt, nhưng mà nếu có thể có cái gì đó đưa tới cửa tất nhiên là vẫn sẽ vui vẻ. Lúc nàng ta trông thấy hai cái sọt Lưu bà tử cho người dọn xuống trong đó có cả trứng và thịt, thì càng cười tươi như nở hoa.
Diệp Nhị Lang sau đó cũng vội vã đi ra, nhưng hắn không xem người ta mang đến thứ gì mà chỉ muốn xem nhà tiểu muội có trở về hay không. Diệp Nhị Lang không thấy người định mở miệng hỏi.
Chỉ là không đợi bọn họ nói chuyện, Lưu bà tử đã lập tức nói: "Chỗ này là Nhị thiếu nãi nãi căn dặn người đưa tới." Bà ta nói xong thì sai người mau chóng dọn các thứ xuống dưới trước cửa, cũng không hề muốn ở lâu thêm một khắc nào nên lập tức lên xe bò trở về.
Trái phải cũng là Liễu thị bảo bà ta đưa đồ vật đến, nói xong Lưu bà tử không hề muốn lây dính vào.
Diệp nhị tẩu vốn dĩ còn đang oán trách Diệp Nhị Lang dùng tiền bạc lung tung, nhưng mà hiện tại khi nhìn thấy một rổ trứng và một miếng thịt ba chỉ to kia thì lập tức cười như nở hoa.
Chờ Lưu bà tử đi rồi, Diệp nhị tẩu cũng không còn cố kỵ gì nữa, nàng ta dọn sọt vào sân, đóng cổng rồi nói thẳng: "Thấy người khác đồn là Kỳ nhị sắp chết, hiện giờ xem ra vẫn có thể gắng gượng thêm một thời gian nữa đấy."
Diệp Nhị Lang thấy nàng nói quá mức, nói: "Nếu như muội phu có thể tốt lên thì đối với Kiều Nương cũng tốt, nàng vốn dĩ chính là có phúc.."
"Phi, có phúc? Có phúc mà lúc trước khi còn ở nhà ta, sao ngươi buôn bán cái gì cũng xôi hỏng bỏng không vậy?" Diệp nhị tẩu không thể nghe lọt tai những điều hay về Diệp Kiều, nói tới đây, nàng ta như nhớ tới cái gì: "Lúc trước tiền ngươi lấy từ chỗ của ta bây giờ còn bao nhiêu?"
Diệp Nhị Lang không nói chuyện.
Diệp nhị tẩu trừng mắt: "Lại hết rồi?" Thấy Diệp Nhị Lang không nói, Diệp nhị tẩu chỉ vào hắn mắng: "Ngươi rốt cuộc là thật sự đi làm buôn bán hay là cho người khác mượn hết! Ngươi nói đi! Ngươi mà không nói ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Trong phòng Diệp Bảo nghe thấy động tĩnh, vội chạy ra, to miệng kêu lên: "Mẹ, mẹ!" Do chạy vội nên dưới chân nó vấp một cái cả người ngã nhào.
Diệp Bảo hiện giờ cũng không nhỏ, hơn nữa Diệp nhị tẩu vẫn luôn nuông chiều nó, lớn lên béo một tí. Diệp Bảo vừa té như vậy làm đổ một sọt trứng ra. Trứng vỡ, lòng trắng lòng đỏ trắng trắng vàng vành rải đầy đất, Diệp nhị tẩu tức giận túm Diệp Bảo dậy đánh, trong lúc nhất thời, trong viện tiếng nữ nhân kêu hài tử khóc ầm ĩ, ngay cả người đi qua đường có thể cũng nghe được.
Ông Lão bán hoành thánh cười xì hai tiếng nói: "Cũng do người này ngày thường không biết tích đức, bán muội tử xong cũng không biết kiếm sống, thật không biết cuối cùng thì bọn họ nghĩ cái gì không biết, không thể yên ổn mà sống hay sao."
Nhưng không đợi hắn nói xong, liền nghe được "rầm" một tiếng.
Ông lão sợ hãi quay đầu lại, thì thấy người vừa mới vào quán ngồi đã làm đổ chén hoành thánh của mình xuống đất.
Không đợi ông lão mở miệng, người nọ đã đứng dậy, cầm mười đồng tiền đưa cho ông lão, trầm giọng nói: "Xin lỗi, đây là bồi thường cho ngài tiền chén vỡ."
Ông lão vốn dĩ còn định bắt đền hắn vì đã làm vỡ chén của mình nhưng giờ trông thấy mười đồng tiền này thì lập tức cười nói: "Không sao không sao, khách quan có còn muốn uống hoành thánh nữa không?" Đùa gì chứ, mười đồng này có thể đổi hơn mười cái chén đấy.
Diệp Bình Nhung lắc đầu, thấp giọng nói: "Không cần." Hắn nói xong, xoay người rời khỏi quán hoành thánh.
Hắn hung hăng nhìn chằm chằm cửa Diệp gia mấy lần, sau đó mới quay đầu, bước nhanh rời đi.
Bên này Diệp gia khóc nháo, Kỳ gia lại sóng yên biển lặng.
Diệp Kiều sau đó ngồi nhìn đèn, lần này cũng rất lâu rồi không gặp mặt Đổng thị. Lúc này trời vừa mới tối thì nàng cũng đã trở về.
Kỳ Quân nếu biết, tất nhiên sẽ muốn cùng nàng, chính là Diệp Kiều cũng biết chuyện thương đội thực sự trói chân trái tay hắn.
Thương đội vốn đã ít, hơn nữa có thể làm lớn càng là lông phượng sừng lân, Kỳ Quân tìm được con đường thông qua Tôn chưởng quầy này đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ, đã nhiều ngày vì thế mà bận rộn.
Diệp Kiều cũng không muốn quấy rầy hắn, thậm chí không nói chuyện quá nhiều với Kỳ Quân, sợ hắn lo lắng, tự mình hẹn Đổng thị đi.
Chờ khi trở về, Diệp Kiều còn chưa vào cửa liền nhìn thấy Lý lang trung từ trong phòng đi ra.
Lý lang trung đi ra từ cửa bên hông sân chính, Diệp Kiều khi đi vào chỉ nhìn thấy một cái bóng lưng của Lý lang trung, nàng cũng không kịp gọi ông ta để hỏi thăm, thì Lý lang trung đã đi mất.
Nàng hơi sững người, rồi sau đó tim nhảy thót lên.
Gần đây cơ thể Kỳ Quân dưỡng khá tốt, cũng đã rất lâu rồi Lý lang trung không tới, lúc này ông ta đột nhiên lại đây chẳng lẽ là cơ thể tướng công xảy ra vấn đề gì rồi sao?
Diệp Kiều vội vàng đẩy cửa ra, thì nhìn thấy Kỳ Quân đang ngồi ở bàn sau, hình như đang nhìn thứ gì đó. Nhìn thấy Diệp Kiều vào cửa, hắn liền cười nhìn nàng nói: "Kiều Nương, quyển sách này sau lần đó nàng tiếp tục xem sao?"
Nhìn thấy hắn không có việc gì, Diệp Kiều nhẹ nhàng thở ra.
Nàng xoay người khép cửa lại, nghe Kỳ Quân nói, Diệp Kiều không khỏi vừa cởi áo choàng ra vừa đi qua xem: "Sách gì vậy?"
Rồi sau đó, nàng thấy trên bìa quyển sách ngay ngắn xếp bốn chữ: 《 hoa trận sáu kỳ 》
Trong nháy mắt đó, tim Kỳ Quân như lặng đi, đôi tay cầm đèn Khổng Minh khẽ run rẩy. Cơ thể hắn vốn đã điều dưỡng tốt không hiểu sao bỗng dưng thấy lạnh như băng. Dường như chiếc áo lông cừu dày nặng này cũng không ngăn được cái giá lạnh ấy.
Nhưng ngay sau đó, hắn nghe thấy giọng nói mềm mại của Diệp Kiều vang lên: "Nhưng sau khi thành thân, ta mới biết hắn là người tốt nhất mà ta đã từng gặp, có thể làm nương tử của hắn là may mắn nhất cuộc đời ta."
Vui buồn cùng cực là như thế nào Kỳ Quân cuối cùng cũng đã được trải nghiệm một cách rõ ràng.
Vừa rồi hắn cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương nhưng hiện tại đã ấm áp như mùa xuân đến.
Tay hắn buông thõng làm chiếc đèn Khổng Minh rơi xuống trên mặt đất, thế nhưng giờ khắc này Kỳ Quân đã không có thời gian để bận tâm đến nó.
Hắn cảm thấy sống mũi cay xè. Kỳ Quân nhắm mắt lại, lui về phía sau nửa bước, dựa vào cây cột bên ngoài quán trà, chậm rãi thở ra một hơi.
Kỳ Quân chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ vì một câu nói của một người mà cảm khái vạn phần. Hắn đã trải qua những tháng ngày lạnh lẽo từ thể xác đến tâm hồn, hiện tại đã được sưởi ấm nhưng hắn không có cảm giác. Vậy mà trong nháy mắt kia Kỳ Quân cảm thấy trái tim mình nhảy lên, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Kỳ Quân không đi vào, bởi vì hắn không biết phải nói với Diệp Kiều ra sao để diễn đạt tâm trạng lúc này của mình, cũng sợ cảm xúc quá mãnh liệt lúc này sẽ làm Kiều Nương hoảng sợ.
Kỳ Quân cảm thấy may mắn bởi vì cơ thể hiện tại của mình đã khá hơn trước kia rất nhiều.
Nếu vẫn là cái bộ dạng gió thổi đã bay như trước kia thì chỉ sợ vừa nghe được nửa câu đầu của Diệp Kiều thì đã không thở nổi mà ngất xỉu.
Bỗng chốc Kỳ Quân hoàn hồn vì phát hiện có ánh lửa xông đến tận trời ở phía xa xa.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, ánh lửa bốc cao đột ngột cháy lên làm đám người đang xem hoa đăng hoảng loạn. Vốn dĩ mọi người đang thanh thản tản bộ bỗng chốc trở nên khẩn trương, hiện trường trở nên rối loạn.
Kỳ Quân hơi sững người. Hắn đứng thẳng cơ thể nhìn sang bên kia thế nhưng rất nhanh Kỳ Quân bỗng cảm thấy dường như có một trận gió vừa thổi qua bên người.
Rồi sau đó, hắn nghe thấy giọng Diệp Kiều vang lên: "Cẩn thận!"
Kỳ Quân lập tức đi vào quán trà, kéo Diệp Kiều đang muốn chạy ra ngoài.
Tuy hắn không biết người nam nhân kia là ai nhưng thấy Diệp Kiều khẩn trương như thế thì có thể đoán được hắn ta nhất định là người quen cũ của nàng.
Chỉ là Kỳ Quân cũng sẽ không chủ động hỏi, điều hắn để ý chính là sự an toàn của Diệp Kiều: "Chờ một chút. Bây giờ bên ngoài rất loạn."
Diệp Kiều giờ mới phát hiện Kỳ Quân đã trở lại, đôi mắt sáng lấp lánh đang chăm chú nhìn nàng.
Nhân sâm nhỏ vùi khuôn mặt của mình vào chiếc áo lông cừu xù xù của hắn, bàn tay nắm thành nắm đấm nhỏ đấm lên người hắn: "Chàng làm ta sợ muốn chết!"
Kỳ Quân ngạc nhiên, trong miệng chỉ có thể phát ra một tiếng: "..."
Diệp Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, tưởng rằng mình đã đánh đau Kỳ Quân, nàng vội vàng buông cánh tay sau đó dùng sức ôm ngang eo hắn: "Vừa rồi ta vẫn luôn nhìn chàng, thế nhưng đột nhiên không thấy tăm hơi chàng đâu cả. Vừa rồi bên ngoài loạn lên, ta rất sợ chàng xảy ra chuyện, nên muốn đi ra ngoài tìm chàng."
Nói vậy thì Kiều Nương mới vừa rồi kêu lên cẩn thận là đang nói hắn sao?
Trong lòng Kỳ Quân bỗng dâng lên một cảm giác yên bình khó tả. Hắn cũng trở tay ôm lấy Diệp Kiều, cúi đầu chạm trán mình lên trán của nàng, cười giải thích: "Ta vừa rồi thấy có người đang nói chuyện với nàng cho nên đứng chờ ở cửa một lát."
Diệp Kiều cũng không gạt hắn, nói: "Đó là ca của ta." Nàng dừng một chút: "Đại ca, hắn đi đánh giặc đã trở về rồi."
Kỳ Quân biết Diệp Kiều có hai người ca ca, nhưng mà trước kia vẫn luôn nghe nói Diệp Đại Lang chết trận sa trường. Trước đây Diệp nhị tẩu cũng nói với Kỳ gia như vậy, nên lúc đó mới có thể để người nam đinh duy nhất trong nhà là Diệp Nhị Lang làm chủ mà gả Diệp Kiều tới đây. Hiện tại Diệp Kiều nói Diệp Đại Lang trở về, Kỳ Quân cũng không hề nghi ngờ gì.
Liên hệ một chút tin tức biên quan đại thắng lúc trước, Kỳ Quân bèn nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Diệp Kiều: "Thân nhân đi quay về, đây là chuyện vui mà."
Nhân sâm nhỏ cũng gật đầu, nhẹ giọng nói: "Đại ca là người tốt, hắn nên là người sống sót."
Kỳ Quân nói: "Lúc nãy sao hắn chạy đi gấp như vậy? Nếu đã gặp rồi, nên mời hắn đi vào trong ngồi một lát."
Diệp Kiều mềm mại trả lời: "Chúng ta vừa mới nói được mấy câu, đã nhìn thấy bên ngoài loạn lên. Hắn nói người hắn đi theo có khả năng đã xảy ra chuyện, sau này sẽ đến tìm ta. Hắn nói xong thì rời đi."
Người hắn đi theo?
Kỳ Quân khẽ nhíu mày, hai chữ đi theo này cũng không đơn giản như vậy, Diệp Đại Lang nhìn qua là đã biết có võ nghệ cao cường, ăn mặc cũng không giống như hạ nhân, đặc biệt là chân còn mang giày quan, cái này Kỳ Quân nhìn thấy rất rõ ràng.
Nếu hắn đoán không sai thì người mà hắn ta đi theo có thể làm hắn lo lắng như vậy thì không phú cũng quý.
Trong lúc này, tình cảnh rối ren bên ngoài cũng đã dần ổn định lại.
Thiết Tử vẫn luôn đứng ở ngoài cửa xem xét tình hình, lúc này đã chạy về tới.
Hắn nói với hai người: "Nguyên nhân của đám cháy thì ra là có người của gánh xiếc ảo thuật không cẩn thận làm đổ chậu than ở bậc cửa sạp, lúc này lửa đã được dập tắt, nhìn chung cũng không phải chuyện gì lớn."
Mà bên ngoài đám người cũng dần dần bình ổn lại, mặt sông vốn có chút ảm đạm sôi động lên một lần nữa.
Lúc này Diệp Kiều mới nhớ tới đèn Khổng Minh, nàng túm tay áo Kỳ Quân hỏi: "Tướng công, chàng nói đi mua đèn mà, để ở chỗ nào rồi?"
Hiển nhiên Kỳ Quân đã quên mất chiếc đèn Khổng Minh vừa rồi bị chính mình vứt xuống đất. Chàng sợ nó bị người khác giẫm nát nên nói với Tiểu tố: "Ra ngoài cửa nhìn một cái xem có còn hay không."
Tiểu Tố lên tiếng, chạy ra ngoài tìm. Ngay lập tức nàng thấy có một chiếc đèn Khổng Minh đã tắt ngấm, vô cùng đáng thương dựa vào tường, khẽ lay động trong gió lạnh, phía trên đã có mấy dấu chân.
Thiết Tử thấy thế, nên không cho tiểu tố đưa cái đèn đã bị giẫm hư này vào quấy bọn họ mà nói vọng vào bên trong: "Thiếu gia, ta đi mua một cái."
Kỳ Quân ngầm hiểu, gật đầu với Thiết Tử.
Chẳng mấy chốc, Thiết Tử đã mua một cái đèn mới trở về đưa cho tiểu tố để nàng cầm lấy mang vào trong.
Kỳ Quân nhận lấy cây đèn nhưng không lập tức đưa cho Diệp Kiều mà tìm trưởng quầy của quán trà mượn một cái bút đề 2 câu thơ lên đèn.
Diệp Kiều đến gần nhìn xem thì thấy những hàng chữ nhỏ nhắn cực kỳ xinh đẹp của Kỳ Quân.
"Lung linh đầu tử An hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri."
Thật ra lúc Kỳ Quân cầm bút cũng chưa biết nên biết cái gì thế nhưng khi quay đầu nhìn thấy ánh mắt của Kiều Nương trông mong nhìn mình bất chợt trong đầu hiện lên hai câu thơ này.
Kiều Nương nhớ hắn mà hắn cũng rất nhớ nàng như vậy không phải rất giống nhau sao.
Nếu là trước đây Kỳ Nhị Lang sẽ cảm thấy những câu thơ tình như thế này chỉ làm ra vẻ, nhưng hôm nay hắn cảm thấy vô cùng chính xác, như chạm tới tận sâu trong trái tim.
Diệp Kiều suy nghĩ một chút đột nhiên nói với Vân: "Đợi một lát thả đèn xong chúng ta về nhà đi. Ta muốn ăn chè đậu đỏ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỳ Quân ngạc nhiên ngẩn ra một lát, rồi sau đó cười rộ lên.
Cánh tay hắn ôm Diệp Kiều ngày càng chặt, âm thanh mang theo ý cười: "Được."
Còn về phần Diệp Bình Nhung sau khi vội vã chạy về, trong lòng vô cùng sợ hãi. Hắn rất sợ đây không phải chuyện xảy ra ngoài ý muốn, mà là có người cố ý.
Dù trong lòng của hắn vẫn lo lắng cho Diệp Kiều nhưng hiện giờ Đoan Vương Sở Thừa Duẫn mới là chỗ dựa đồng thời cũng người quyết định sinh tử của hắn.
Nếu đã nhận ra được tiểu muội thì sau này chắc chắn vẫn có thể tìm được.
Chính là nếu bây giờ Sở Thừa Duẫn xảy ra chuyện, với tư cách là một người người hộ vệ Diệp Bình Nhung có khả năng năng sẽ gặp tai vạ!
Thế nhưng khi Diệp Bình Nhung toát mồ hôi hột đuổi tới tiệm rượu thì thấy Sở Thừa Duẫn vẫn bình yên vô sự.
Diệp Bình Nhung cuối cùng cũng có thể để nhẹ nhàng thở ra. Hắn hành lễ với Sở Thừa Duẫn sau đó nghe Sở Thừa Duẫn nói: "Ngươi đã tới chậm một bước, Kỳ Tam Lang vừa mới rời đi, hắn vốn còn muốn chờ ngươi đây để nói cảm ơn nhưng ngươi mãi không về, hắn muốn đi tìm người nhà của mình nên đành phải đi trước."
Diệp Bình Nhung tất nhiên là biết Kỳ Minh muốn nói cái gì cùng mình, hắn cố gắng ổn định tâm trạng không để lộ cảm xúc nói: "Kia là chuyện nhỏ không tốn sức gì, thuộc hạ cũng vì bảo hộ chủ tử."
Lúc đó tự dưng có một người rơi từ trên trời xuống, Diệp Bình Nhung làm sao mà biết đây là người thường hay là thích khách, đương nhiên trước tiên cứ bắt rồi nói, lúc này mới trời xui đất khiến cứu Kỳ Minh.
Sở Thừa Duẫn cười cười, nói: "Ngươi đi chuẩn bị đi, người bên ngoài càng ngày càng nhiều, chúng ta cũng nên về thôi."
Mạnh thị ngồi bên cạnh cũng gật đầu theo, dịu dàng nâng cánh tay Thừa Duẫn đứng dậy.
Diệp Bình Nhung vừa đi ra đến ngoài cửa thì đã bị Lưu Vinh gọi lại.
Vẽ mặt Lưu Vinh nhìn qua ra có chút quái dị, âm thanh bất giác đề thấp xuống: "Diệp đề hạt, vừa nãy Vương Phi kêu ta qua đó bảo ta giao cái này cho ngươi, nói là Vương gia tặng cho ngươi." Nói rồi Lưu Vinh đem một tờ giấy đưa cho Diệp Bình Nhung.
Diệp Bình Nhung cảm thấy thật kỳ lạ rõ ràng ngày thường hắn không hề có liên quan gì với Đoan Vương phi Mạnh Tuệ Nhu, chỉ nghe theo phân phó. Mạnh thị cũng chưa bao giờ lướt qua Sở Thừa Duẫn mà liên hệ với hắn.
Chờ tới khi Diệp Bình Nhung mở mảnh giấy đó ra, chỉ thấy bên trên viết một địa chỉ.
Nơi này Diệp Bình Nhung cũng không biết là chỗ nào, lúc hắn còn đang hoang mang thì nghe Lưu Vinh nói: "Vương phi nói, lệnh đệ ở nơi này."
Câu này làm Diệp Bình Nhung vô cùng kinh ngạc đồng thời ánh mắt hắn hiện lên vẻ sắc bén.
Thời gian Lưu Vinh đi theo hắn không ngắn, đối với loại biểu cảm này của hắn thì đã quá quen thuộc. Hắn ta vội vàng nói: "Không liên quan đến ta, ta nhưng mà bảo làm các huynh đệ đi điều tra, chưa từng bán đứng ngươi.. Không đúng, chưa từng từng nói với các chủ tử."
Diệp Bình Nhung thấy hắn hốt hoảng giải thích thì không khỏi bật cười, rồi vỗ vỗ bờ vai của hắn ta giống như đang trấn an: "Ta biết, cho dù ngươi không nói chuyện này, chủ tử cũng sẽ biết. Chỉ là ta không nghĩ tới Vương phi thật sự có thể giúp ta việc gấp này."
Lưu Vinh nghe vậy thì sửng sốt: "Ngươi muốn nói, Vương phi có thể là đang lung lạc ngươi hoặc là nghi kỵ ngươi sao?"
"Cũng không tính là vậy. Nàng nói với ngươi rằng Vương gia điều tra ra, thì dù tính là thu mua nhân tâm, đó cũng nàng giúp Vương gia mua."
Lưu Vinh ngẫm nghĩ một lát, chỉ có thể cảm khái: "Vương gia của chúng ta quá ham chơi, có thể có Vương phi ở một bên lo liệu cũng chuyện tốt, nói thật ra, Vương gia làm thế nào mà cưới được người tốt như vậy chứ.."
Diệp Bình Nhung trừng mắt liếc hắn một cái: "Nghị luận chủ tử, ngươi còn muốn giữ đầu lưỡi của mình nữa không đấy?"
Lưu Vinh lập tức ngậm miệng, cười cuời lấy lòng Diệp Bình Nhung.
Diệp Bình Nhung không để ý đến hắn ta nữa mà nhìn chằm chằm vào tờ giấy kia để ghi nhớ trong lòng, sau đó đem tờ giấy châm lên ngọn nến đang cháy đốt nó thành tro.
Trên mặt hắn lúc này nở một nụ cười nhẹ.
Đã lâu không gặp, không biết đệ đệ bây giờ có thay đổi nhiều không, mấy năm nay mỗi khi nhớ tới bọn họ là đau lòng. Còn tiểu muội nữa, rốt cuộc là cuộc sống hiện tại có tốt thật không hay chỉ lừa dối hắn cho qua đây?
Muội ấy là người mềm lòng, cho dù khổ sở đến mấy chỉ sợ cũng sẽ không nói rõ cho hắn biết.
Người đang bị Diệp Bình Nhung nhớ đến Diệp Kiều - lúc này chẳng hề có chút khổ sở gì. Trên đường trở về nàng còn mua hai xiên kẹo hồ lô ngào đường, một chuỗi đưa cho Kỳ Minh vừa mới lên xe ngựa, bản thân còn cầm một xiên.
Kẹo hồ lô này được làm từ táo đỏ. Táo sau khi được bỏ hạt bên ngoài bọc một lớp đường trong suốt làm nổi bật lên màu đỏ tươi óng ánh, cắn một miếng ngậm trong miệng có cảm giác còn ngọt hơn cả mật.
Kỳ Quân vốn không thích ăn ngọt nhưng không muốn làm Diệp Kiều buồn nên chỉ cắn một viên để trong miệng từ từ nhai, còn Diệp Kiều thì cầm phần còn dư vui vẻ ăn.
Về phần Kỳ Minh lúc này thì đang còn bận rộn diễn tốt vai của hắn 'thư sinh gãy một tay'.
Kỳ Tam Lang hiển nhiên là kiểu người làm bất cứ chuyện gì cũng đến nơi đến chốn. Nếu hắn đã phải giả bị thương để khiến cho kẻ hại mình phải lộ diện thì hắn tuyệt đối sẽ không có một chút sơ sẩy, ngược còn cảm thấy khá là thích thú.
Kỳ Minh dùng cánh tay vẫn còn hoạt động được cầm kẹo hồ lô vừa ăn vừa hỏi Kỳ Quân: "Nhị ca, vừa nãy lúc ta với tam công tử nói chuyện thấy hắn có nhắc đến nhị ca cùng nhị tẩu."
"Hửm?" Kỳ Quân vốn còn đang mỉm cười nhìn Diệp Kiều, vừa nghe đến đây thì không khỏi nhìn về phía Kỳ Minh.
Kỳ Tam Lang trước nay đối với Kỳ Quân là có một nói một, lúc này cũng không ngoại lệ: "Hắn ta nói cây quạt mà hắn ta thắng được là do một phụ nhân thắng được đèn hoa đăng tặng cho hắn, còn nói bên cạnh người phụ nhân kia còn có một người mặc áo lông xù như một quái nhân." Kỳ Minh Nói đến đây thì dừng một chút đầu tiên nhìn nhìn chiếc đèn hoa đăng trên tay Diệp Kiều, nó to hơn những chiếc đèn khác, sau đó nhìn về Kỳ Quân - người đang được bọc kín mít trong lớp áo lông cừu.
Cái ánh mắt kia không cần nói cũng hiểu.
Toàn bộ con đường, mặc áo lông đen còn to xù xụ, ngoại trừ Kỳ Quân ra thì còn ai vào đây nữa?
Sắc mặt Kỳ Quân tối sầm, Diệp Kiều thì cười tươi rói, còn duỗi tay sờ sờ chiếc áo trên người Kỳ Quân.
Cái này khiến cho Kỳ Quân cũng khẽ cong lên khóe miệng, thầm nghĩ có thể làm nương tử nhà mình cười, kì quái một tí thì có làm sao.
Chờ tới khi về đến nhà thì cũng đã đến nửa đêm, Diệp Kiều ôm Kỳ Quân đi ngủ.
Sáng hôm sau, Diệp Kiều đi đến chỗ Liễu thị.
"Nương, cho ngài ạ." Diệp Kiều biết Liễu thị ngày thường ngoại trừ lễ Phật ra thì thời gian còn trồng hoa. Hôm qua lúc nàng xem hoa đăng thì cũng tiện thể mua một chậu hoa sứ về.
Tiểu Tố đưa chậu hoa cho Lưu bà tử, Liễu thị nhìn cười, gật đầu: "Nhìn không tồi, Kiều Nương con có lòng rồi."
Lưu bà tử cũng cười theo, thật ra chậu hoa kiểu này Liễu thị đã có một đống, bà ấy vui vì coi trọng tấm lòng của Diệp Kiều.
Nhất là đã có một Phương thị chỉ có vào chứ không có ra ở phía trước so sánh, Diệp Kiều có vẻ phá lệ hiếu thuận.
Diệp Kiều ngồi xuống một bên, vừa cởi áo choàng đưa cho Tiểu Tố vừa hỏi: "Đại tẩu đâu rồi ạ?"
Liễu thị cười nói: "Hôm qua là ngày hồi môn, Phương thị ngày hôm qua đã mang theo Thạch Đầu về nhà mẹ đẻ, nói là muốn ở đó ở một đêm, chiều nay mới về."
Hồi môn?
Nhân sâm nhỏ cũng không biết cái tục lệ hàng năm này, nhưng mà nghe Liễu thị nói đến nhà mẹ đẻ, Diệp Kiều nhớ tới một chuyên: "Ngày hôm qua con cũng gặp đại ca mình rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu thị "A" một tiếng, hỏi: "Diệp gia Đại Lang còn tốt chứ?"
Diệp Kiều mềm mại cười nói: "Nhìn rất tốt ạ, cường tráng hơn trước kia rất nhiều."
Liễu thị nghe vậy thì cười: "Ta chỉ nghe nói ca ca con đi chiến trường, hiện giờ có thể bình an trở về đã là trời xanh phù hộ, cũng nên mời về đây chơi một lát."
Diệp Kiều gật đầu: "Tướng công cũng nói như vậy, nhưng mà ngày hôm qua bọn con gặp nhau quá gấp gáp, chia tay cũng vội vàng, sợ là ca ca nhất thời không tìm được con."
"Không sao, ngày con về đây rất ồn ào náo nhiệt, cũng vừa mới cách đây không lâu, hắn chỉ cần nghe ngóng một chút là sẽ biết. Chờ đến hôm gặp mặt, nếu hắn muốn thì làm buôn bán cùng Nhị Lang cũng tốt." Liễu thị nhẹ giọng trấn an, trong lòng còn một câu nữa vẫn chưa nói.
Nếu Diệp Đại Lang đã trở về thì người đầu tiên hắn nên tìm không phải là Diệp Kiều, mà là Diệp Nhị Lang, chung quy hai huynh đệ họ mới là chủ của Diệp gia.
Chỉ bằng việc Liễu thị nghe được một đống chuyện xấu của Diệp Nhị Lang thì hai huynh đệ này không thể thiếu một trận bẻ xả.
Nếu như Kiều Nương đã gả tới Kỳ gia, thì không cần thiết liên lụy vào chuyện nội bộ của Diệp. Hơn nữa ở trong lòng Liễu thị, Diệp Kiều là người thiện lương nhất, nhà mẹ đẻ nếu như có xảy ra tranh đấu gì đó mà bị nàng nhìn thấy chỉ sợ trong lòng cũng khó chịu.
Con dâu nhà mình, mình đau, nói gì còn là tức phụ tốt như vậy.
Nghĩ đến đây, Liễu thị nói: "Hiện giờ hồi môn con không trở về cũng không cần quá mức để ý, đợi chút ta sẽ cho Lưu bà tử đưa chút trứng, thịt qua đó, coi như con đã trở về quá là được, người khác cũng sẽ không dám nói gì."
Diệp Kiều gật đầu đồng ý.
Không bao lâu, Lưu bà tử đã mang theo người ngồi xe bò đi đến Diệp gia, lúc đến nơi thì nhìn thấy trước cửa Diệp gia có một người đàn ông cao lớn thô kệch đứng ở cổng.
Lưu bà tử đang định lên tiếng kêu hắn nhường một chút, thì người nọ cũng đã tránh qua một bên, rồi đi đến một quán hoành thánh bên cạnh ngồi xuống.
Lưu bà tử chỉ nghĩ đây là một người qua đường nên không nhìn hắn nữa, chờ xe ngừng rồi xuống dưới, đang muốn đi tới gọi cửa, đã nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh sắc bén của nữ nhân: "Tiền nhà chúng ta dùng cho mình còn không đủ, vậy mà ngươi còn muốn cho người khác mượn tiền nữa sao. Cuộc đời này làm sao sống nồi đây hả trời!"
"Trương gia thật sự là không còn gì ăn, lúc trước khi chúng ta còn nghèo túng người ta cũng đã tiếp tế cho chúng ta, ngươi.."
"Ta nói không là không! Ngươi đi lấy bạc về cho ta, đi ngay bây giờ!"
Lưu bà tử cũng chẳng rỗi hơi đứng ở chỗ này nghe phu thê bọn họ cãi nhau. Bà ta vươn tay, dùng sức vỗ vỗ lên cánh cổng, lớn tiếng nói: "Diệp gia nhị tẩu, nhị thiếu nãi nãi nhà ta dặn dò ta đây đưa vài thứ."
Nghe xong lời này, bên trong lập tức im bặt.
Ra mở cửa chính là Diệp nhị tẩu, tuy rằng nàng ta tức việc Diệp Kiều được sống tốt, nhưng mà nếu có thể có cái gì đó đưa tới cửa tất nhiên là vẫn sẽ vui vẻ. Lúc nàng ta trông thấy hai cái sọt Lưu bà tử cho người dọn xuống trong đó có cả trứng và thịt, thì càng cười tươi như nở hoa.
Diệp Nhị Lang sau đó cũng vội vã đi ra, nhưng hắn không xem người ta mang đến thứ gì mà chỉ muốn xem nhà tiểu muội có trở về hay không. Diệp Nhị Lang không thấy người định mở miệng hỏi.
Chỉ là không đợi bọn họ nói chuyện, Lưu bà tử đã lập tức nói: "Chỗ này là Nhị thiếu nãi nãi căn dặn người đưa tới." Bà ta nói xong thì sai người mau chóng dọn các thứ xuống dưới trước cửa, cũng không hề muốn ở lâu thêm một khắc nào nên lập tức lên xe bò trở về.
Trái phải cũng là Liễu thị bảo bà ta đưa đồ vật đến, nói xong Lưu bà tử không hề muốn lây dính vào.
Diệp nhị tẩu vốn dĩ còn đang oán trách Diệp Nhị Lang dùng tiền bạc lung tung, nhưng mà hiện tại khi nhìn thấy một rổ trứng và một miếng thịt ba chỉ to kia thì lập tức cười như nở hoa.
Chờ Lưu bà tử đi rồi, Diệp nhị tẩu cũng không còn cố kỵ gì nữa, nàng ta dọn sọt vào sân, đóng cổng rồi nói thẳng: "Thấy người khác đồn là Kỳ nhị sắp chết, hiện giờ xem ra vẫn có thể gắng gượng thêm một thời gian nữa đấy."
Diệp Nhị Lang thấy nàng nói quá mức, nói: "Nếu như muội phu có thể tốt lên thì đối với Kiều Nương cũng tốt, nàng vốn dĩ chính là có phúc.."
"Phi, có phúc? Có phúc mà lúc trước khi còn ở nhà ta, sao ngươi buôn bán cái gì cũng xôi hỏng bỏng không vậy?" Diệp nhị tẩu không thể nghe lọt tai những điều hay về Diệp Kiều, nói tới đây, nàng ta như nhớ tới cái gì: "Lúc trước tiền ngươi lấy từ chỗ của ta bây giờ còn bao nhiêu?"
Diệp Nhị Lang không nói chuyện.
Diệp nhị tẩu trừng mắt: "Lại hết rồi?" Thấy Diệp Nhị Lang không nói, Diệp nhị tẩu chỉ vào hắn mắng: "Ngươi rốt cuộc là thật sự đi làm buôn bán hay là cho người khác mượn hết! Ngươi nói đi! Ngươi mà không nói ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Trong phòng Diệp Bảo nghe thấy động tĩnh, vội chạy ra, to miệng kêu lên: "Mẹ, mẹ!" Do chạy vội nên dưới chân nó vấp một cái cả người ngã nhào.
Diệp Bảo hiện giờ cũng không nhỏ, hơn nữa Diệp nhị tẩu vẫn luôn nuông chiều nó, lớn lên béo một tí. Diệp Bảo vừa té như vậy làm đổ một sọt trứng ra. Trứng vỡ, lòng trắng lòng đỏ trắng trắng vàng vành rải đầy đất, Diệp nhị tẩu tức giận túm Diệp Bảo dậy đánh, trong lúc nhất thời, trong viện tiếng nữ nhân kêu hài tử khóc ầm ĩ, ngay cả người đi qua đường có thể cũng nghe được.
Ông Lão bán hoành thánh cười xì hai tiếng nói: "Cũng do người này ngày thường không biết tích đức, bán muội tử xong cũng không biết kiếm sống, thật không biết cuối cùng thì bọn họ nghĩ cái gì không biết, không thể yên ổn mà sống hay sao."
Nhưng không đợi hắn nói xong, liền nghe được "rầm" một tiếng.
Ông lão sợ hãi quay đầu lại, thì thấy người vừa mới vào quán ngồi đã làm đổ chén hoành thánh của mình xuống đất.
Không đợi ông lão mở miệng, người nọ đã đứng dậy, cầm mười đồng tiền đưa cho ông lão, trầm giọng nói: "Xin lỗi, đây là bồi thường cho ngài tiền chén vỡ."
Ông lão vốn dĩ còn định bắt đền hắn vì đã làm vỡ chén của mình nhưng giờ trông thấy mười đồng tiền này thì lập tức cười nói: "Không sao không sao, khách quan có còn muốn uống hoành thánh nữa không?" Đùa gì chứ, mười đồng này có thể đổi hơn mười cái chén đấy.
Diệp Bình Nhung lắc đầu, thấp giọng nói: "Không cần." Hắn nói xong, xoay người rời khỏi quán hoành thánh.
Hắn hung hăng nhìn chằm chằm cửa Diệp gia mấy lần, sau đó mới quay đầu, bước nhanh rời đi.
Bên này Diệp gia khóc nháo, Kỳ gia lại sóng yên biển lặng.
Diệp Kiều sau đó ngồi nhìn đèn, lần này cũng rất lâu rồi không gặp mặt Đổng thị. Lúc này trời vừa mới tối thì nàng cũng đã trở về.
Kỳ Quân nếu biết, tất nhiên sẽ muốn cùng nàng, chính là Diệp Kiều cũng biết chuyện thương đội thực sự trói chân trái tay hắn.
Thương đội vốn đã ít, hơn nữa có thể làm lớn càng là lông phượng sừng lân, Kỳ Quân tìm được con đường thông qua Tôn chưởng quầy này đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ, đã nhiều ngày vì thế mà bận rộn.
Diệp Kiều cũng không muốn quấy rầy hắn, thậm chí không nói chuyện quá nhiều với Kỳ Quân, sợ hắn lo lắng, tự mình hẹn Đổng thị đi.
Chờ khi trở về, Diệp Kiều còn chưa vào cửa liền nhìn thấy Lý lang trung từ trong phòng đi ra.
Lý lang trung đi ra từ cửa bên hông sân chính, Diệp Kiều khi đi vào chỉ nhìn thấy một cái bóng lưng của Lý lang trung, nàng cũng không kịp gọi ông ta để hỏi thăm, thì Lý lang trung đã đi mất.
Nàng hơi sững người, rồi sau đó tim nhảy thót lên.
Gần đây cơ thể Kỳ Quân dưỡng khá tốt, cũng đã rất lâu rồi Lý lang trung không tới, lúc này ông ta đột nhiên lại đây chẳng lẽ là cơ thể tướng công xảy ra vấn đề gì rồi sao?
Diệp Kiều vội vàng đẩy cửa ra, thì nhìn thấy Kỳ Quân đang ngồi ở bàn sau, hình như đang nhìn thứ gì đó. Nhìn thấy Diệp Kiều vào cửa, hắn liền cười nhìn nàng nói: "Kiều Nương, quyển sách này sau lần đó nàng tiếp tục xem sao?"
Nhìn thấy hắn không có việc gì, Diệp Kiều nhẹ nhàng thở ra.
Nàng xoay người khép cửa lại, nghe Kỳ Quân nói, Diệp Kiều không khỏi vừa cởi áo choàng ra vừa đi qua xem: "Sách gì vậy?"
Rồi sau đó, nàng thấy trên bìa quyển sách ngay ngắn xếp bốn chữ: 《 hoa trận sáu kỳ 》
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro