[Làm Giàu] Phúc Vận Kiều Nương
Chương 5
2024-11-12 08:29:15
Ngày thứ ba
sau khi thành thân là phải về nương gia, đây là tập tục, Diệp Kiều cảm thấy
mình là một tiểu nhân sâm giỏi về học tập, nếu quyết định làm người, vậy phải
làm người thật tốt.
Nhưng mà ở buổi tối trước khi hồi môn, Kỳ Quân nói sẽ cùng nàng trở về.
Diệp Kiều nghe xong lời này giống như ăn thuốc an thần, ngoan ngoãn gật đầu, không có lập tức đi ngủ.
“Làm sao vậy?” Hai người vẫn chia giường, Kỳ Quân đã đắp chăn nằm xuống ở trên giường nệm, thấy Diệp Kiều vẫn đứng ở bên cạnh, hắn lại muốn ngồi dậy.
Diệp Kiều lại nghiêng người ngồi ở bên giường nệm, duỗi tay nắm lấy cổ tay áo của hắn nhẹ nhàng lắc lắc.
Khuôn mặt nữ nhân đoan chính tú mỹ, đôi mắt cực kỳ sáng ngời xinh đẹp, hiện tại không trang điểm cũng xinh đẹp.
Trước kia luôn ăn không đủ no, làm tiểu cô nương đói sinh ra cằm nhỏ gầy, nhưng tinh tinh phách nhân sâm lại tẩm bổ cơ thể mình này, làm sắc mặt nàng nhìn trong trắng lộ hồng, cho dù gầy, cũng làm người cảm thấy khí sắc của nàng cực tốt.
Chắc là do thời điểm cơm chiều nàng vô cùng ưu ái món củ sen hoa quế (*), lúc này Kỳ Quân giống như còn có thể ngửi được hương hoa quế nhàn nhạt trên người nữ nhân.
Giờ phút này tư thế của hai người, làm hai tai Kỳ Quân hơi hơi đỏ lên.
Hắn từ nhỏ bệnh tật đã ốm yếu, đây là tật xấu từ trong bụng mẹ, cho dù nhiều năm như vậy Liễu thị luôn tìm y hỏi dược đều không thấy chuyển biến tốt đẹp, sống mãi đến bây giờ, Liễu thị đều bắt đầu mê tín thần phật, nhưng cơ thể Kỳ Quân vẫn là dáng vẻ cũ.
Cái này khiến cho Kỳ Quân từ nhỏ không thích gặp người, bình thường chỉ vùi đầu đọc sách, Liễu thị cũng thương hắn, đặt mua không ít sách cho hắn.
Ở trong đó, Kỳ Quân cũng từng đọc thoại bản nam nữ hoan hảo.
Giữa phu thê, vốn có chút phân đoạn riêng cần hoàn thành.
Nhưng... Hiện tại hắn đi thêm hai bước đều phải thở dốc, nên chẳng làm được cái gì.
Kỳ Quân không khỏi nhìn về phía Diệp Kiều, miệng giật giật, thấp giọng nói: “Kiều Nương, sao không đi ngủ đi?”
Diệp Kiều do dự một chút, nâng đôi mắt lên nhìn Kỳ Quân, rồi sau đó như hạ quyết định rất lớn: “Tướng công, ta có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi đừng ngủ, được không?”
Trong lòng Kỳ Quân trầm xuống, nghĩ quả nhiên là chuyện này.
Trong lòng hắn có chút khác biệt, trên mặt không tự giác mang theo ra.
Dưới ánh nến lay động, gương mặt vốn tuấn tú kia giờ phút này lại âm u, khuôn mặt tái nhợt ở trong đêm nhìn có chút dọa người.
Diệp Kiều không sợ dáng vẻ của hắn, trước kia thời điểm làm yêu tinh, đã thấy nhiều thứ hình thù kỳ quái, mà lúc tiểu hồ ly hóa hình, đỉnh đầu hồ ly, móng vuốt hồ ly lại có cơ thể của người, Diệp Kiều cũng không sợ hãi.
Nói gì dáng vẻ tướng công nhà mình ở trong mắt Diệp Kiều là đẹp nhất, mặt trắng chút cũng chẳng sao cả, nàng chỉ có thích, không có sợ.
Nhưng khoảng thời gian ở chung này, Diệp Kiều cũng biết Kỳ Quân khi nào vui mừng, khi nào khó chịu.
Thấy hắn như vậy, Diệp Kiều vội vàng nắm lấy tay Kỳ Quân, dùng một cái tay khác vỗ vỗ ở ngực hắn, tốc độ nói chuyện đều nhanh hơn ngày thường không chút: “Ngươi đừng vội, nếu ngươi không thích ta sẽ không ăn, không sao cả lúc ta bị đói cũng có thể ngủ.”
... Hả?
Kỳ Quân nâng đôi mắt lên nhìn chằm chằm nàng, ngây người trong chốc lát mới ý thức được Kiều Nương nhà mình đã đói bụng.
Nghĩ đến đây, Kỳ Quân có chút dở khóc dở cười.
Sao mà hắn lại còn không hiểu chứ, bình thường Diệp Kiều không phải muốn ăn thì muốn ngủ, cũng chưa từng để ý cái gì khác, chuyện mình vừa mới nghĩ chỉ sợ Diệp Kiều hoàn toàn không biết.
Đột nhiên hắn cảm thấy ghét bỏ suy nghĩ vừa rồi của mình, Kỳ Quân lập tức cầm tay Diệp Kiều, nói với nàng: “Ăn điểm tâm hay là ăn cơm? Nếu ăn cơm, đi kêu đầu bếp nữ dậy làm.”
Diệp Kiều cũng biết sau khi đêm về, người cả nhà đều ngủ, nàng cũng không muốn phiền toái ai, chỉ nói: “Ta ăn điểm tâm.”
Kỳ Quân duỗi tay chỉ chỉ một ngăn tủ gỗ đỏ nhỏ cách đó không xa: “Bên trong có cái hộp, nếu ngươi đói bụng thì lấy từ bên trong là được.”
Diệp Kiều lập tức buông lỏng tay Kỳ Quân ra, chạy chậm đi mở cửa tủ ra, lấy ra một cái hộp đồ ăn duy nhất bên trong, ngồi vào bên cạnh bàn, nhìn điểm tâm bên trong cười khanh khách, cầm lấy một cái lập tức nhét vào trong miệng.
Điểm tâm hôm nay có nhân đậu đỏ, ăn ngon hơn đêm thành thân đó một chút.
Diệp Kiều vui vẻ nheo đôi mắt lại, nhưng tầm mắt nàng luôn thường thường quét qua trên người Kỳ Quân.
Hiện tại ăn, cũng không phải bởi vì nàng thèm, mà phải chuẩn bị thật tốt vì chuyện muốn làm đêm nay.
Cơ thể Kỳ Quân không tốt cũng không xem như bệnh, mà sinh ra vốn đã yếu ớt, thể hư.
Thể hư không chết người, nhưng mà bởi vì thể chất hắn yếu dọa người, cho dù là phong hàn người bình thường chịu đựng một chút là có thể khỏi, nhưng với Kỳ Quân cũng có thể lấy mạng của hắn!
Hắn có thể sống đến bây giờ, cũng là do trong xui có may.
Diệp Kiều biết mình là nhân sâm tinh, nàng có thể làm chỉ có bổ dưỡng, cũng không phải thần dược trị bách bệnh.
Hiện giờ trước khi chưa hiểu biết y dược thế giới này, Diệp Kiều chuẩn bị dùng cách của mình bồi bổ cho Kỳ Quân thật tốt.
Hiệu quả dắt tay hai ngày này không tệ, hôm nay Diệp Kiều chuẩn bị thừa dịp Kỳ Quân ngủ thử một cách khác.
Trị liệu cũng là thể lực sống, đương nhiên phải ăn no mới được.
Kỳ Quân lại nghiêng cơ thể nhìn nàng.
Hắn chưa từng nghĩ tới mình chỉ nhìn người ta ăn cái gì đó cũng có thể nhìn đến thư thái như vậy, người ta nói dưới ánh trăng nhìn mỹ nhân là động lòng người nhất, nhưng hắn lại cảm thấy, ở dưới ánh nến bao phủ kia hai má Kiều Nương phình phình là đẹp nhất trong mắt hắn.
Nhìn mãi nhìn mãi, Kỳ Quân nhắm mắt lại rơi vào mộng đẹp.
Khi hắn nửa mơ nửa tỉnh, lại cảm thấy có người nắm lấy tay hắn.
Trơn mềm giống như tơ lụa.
Rồi sau đó, lại có cơ thể mềm mại chen giữa hai cánh tay hắn, có hương hoa quế.
Mơ hồ có thể nghe được một âm thanh mềm mại: “Tướng công, ngươi cần phải khỏe mạnh, sống lâu dài mới tốt.”
Kỳ Quân nghĩ, chắc là nằm mơ rồi, dù sao thì đến bây giờ, cho dù là Liễu thị cũng không mong hắn sống lâu dài.
Nhưng hắn vẫn vui vẻ, bởi vì âm thanh này là của Diệp Kiều.
Cho dù biết trong mơ không thật, nhưng Kỳ Quân vẫn thấy ấm áp.
Kỳ Quân mơ đẹp.
Hình như sau khi Diệp Kiều tới, hắn đã rất ít khi gặp ác mộng.
Buổi sáng đúng hạn dậy, nam nhân cũng không có kêu Diệp Kiều còn đang ngủ ngon lành dậy, mà khoác áo ngoài, tay chân nhẹ nhàng đi cầm sổ sách hai ngày trước đưa lại đây. Kỳ gia có chút tiền nhàn rỗi, chỉ là thế hệ trước bọn hắn đều dựa vào đất mà sống, dù cho dù làm địa chủ lớn nhất chung quanh, thôn trang cũng không ít, nhưng mà vẫn dốt đặc cán mai với kinh thương.
Tới đồng lứa bọn họ này, triều đình hoàn toàn cởi bỏ hạn chế bá tánh kinh thương, mặc kệ là quan thân phú hộ hay là người buôn bán nhỏ, cho dù hòa thượng trong miếu cũng có thể làm chút nghề nghiệp.
Kỳ gia cũng được chia một chén canh, chỉ là Đại Lang Kỳ Chiêu không nhạy bén đối với con số, Tam Lang Kỳ Minh muốn đọc sách thi công danh, cuối cùng việc xem sổ sách đã rơi xuống trên tay Kỳ Quân.
Đối với Kỳ Quân chuyện này không phiền toái, thậm chí vô cùng đơn giản.
Từ nhỏ hắn đã thông tuệ, từng gặp cái gì đều không quên được, chắc là do cơ thể không tốt nên được bồi thường một cái đầu thông minh, Kỳ Quân gần như không cần hao phí tinh thần gì cũng có thể quản lý thoả đáng tiệm rượu hiệu thuốc trong nhà, mỗi năm cũng có chút tiền thu, không tính nhiều, cũng không tính ít.
Nhưng hắn thật sự không thể có suy nghĩ tiến thủ gì, muốn trông cậy vào một người mỗi ngày chờ chết còn có thể có tâm tình kinh doanh tiệm rượu hiệu thuốc rực rỡ không khỏi quá mức làm khó hắn.
Hiện tại khác rồi, Kỳ Quân biết mình không chỉ có mình, còn có một tiểu nương tử tham ăn tham ngủ chờ hắn nuôi, chuyện trước kia không thèm để ý hiện tại đều trở nên để ý.
Giống như người vẫn luôn đi ở trong bóng tối đột nhiên thấy được một tia sáng, chẳng sợ nó mỏng manh, cũng có thể làm hắn sinh ra một ít khát vọng đối với cuộc sống.
Kỳ Quân lấy sổ sách trước kia mình chỉ đơn giản qua loa xem, chuẩn bị lại cẩn thận nhìn một cái.
Nhưng mà lật lật, hắn lại thấy một khoản nợ cũ.
Tiệm rượu Kỳ gia có một khoản nợ rối mù, ước chừng nửa năm trước có người làm buôn bán với tiệm rượu bọn họ, bồi tiền, thiếu một khoản bạc.
Mà người này, chính là Diệp Nhị Lang.
Kỳ Quân từng nghe nói, Diệp gia này vốn có chút của cải, chỉ là sau khi Diệp Đại Lang rời đi, Nhị Lang Diệp gia luôn bị trong nhà thúc giục ra lang bạt, mà bản lĩnh mình không lớn, làm cái gì cũng không thành, thiếu tiền chỉ sợ cũng thiếu không ít, nếu không cũng không đến mức lấy muội tử đổi tiền.
Khoản nợ này theo lý thì không nên truy, chỉ sợ Diệp Nhị Lang thiếu tiền nhiều, không nhớ rõ nợ này cũng bình thường, hơn nữa hai nhà kết thân, chút tiền ấy ở trong mắt Kỳ Quân cũng không tính cái gì, không thu lại thì không thu lại.
Nhưng hắn lại chậm chạp không xóa khoản nợ này, cũng không xé bỏ giấy nợ.
Giương mắt nhìn Diệp Kiều, Kỳ Quân cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, buông bút, thả giấy nợ lại vở kẹp, hắn khoác áo ngoài chuẩn bị đứng lên.
Nhưng vừa đứng dậy, hắn đột nhiên cảm thấy đầu có chút choáng váng.
Đỡ cái bàn lung lay một chút, cuối cùng vẫn không chịu nổi, trước mắt tối sầm, ngã ngồi trở về trên ghế!
Giá bút trên bàn đổ, động tĩnh không nhỏ, Diệp Kiều cũng lập tức mở to mắt, có chút kinh ngạc kéo ra mành trên giường.
Tối hôm qua nàng vì giúp hắn bổ dưỡng nhiều một chút, ôm người này ngủ cả một đêm, chờ đến lúc gà gáy mới lén lút rời đi giường mềm, đi trên giường ngủ.
Kết quả mới vừa mở mắt đã nhìn thấy sắc mặt Kỳ Quân trắng bệch ngồi ở chỗ đó, Diệp Kiều không rảnh lo đi giày, xuống giường để chân trần chạy đến bên cạnh hắn, ôm lấy người nam nhân này.
Kỳ Quân nhắm hai mắt cau mày, để cho nữ nhân tùy ý ôm mình vào trong lòng, hốt hoảng như muốn tỉnh lại, nhưng mà lại không mở nổi mắt.
“Tướng công, tướng công?” Diệp Kiều có chút gấp gáp, muốn sờ hắn, nhưng tay mới vừa đụng tới mặt nam nhân, đã cảm thấy đầy ngón tay có chút nóng rực.
Kỳ Quân, nóng lên.
Tác giả có lời muốn nói: Kỳ Quân: Lần đầu ôm nương tử ngủ, vậy mà ta không biết...
Diệp Kiều: Bánh đậu đỏ ăn ngon thật.
Nhưng mà ở buổi tối trước khi hồi môn, Kỳ Quân nói sẽ cùng nàng trở về.
Diệp Kiều nghe xong lời này giống như ăn thuốc an thần, ngoan ngoãn gật đầu, không có lập tức đi ngủ.
“Làm sao vậy?” Hai người vẫn chia giường, Kỳ Quân đã đắp chăn nằm xuống ở trên giường nệm, thấy Diệp Kiều vẫn đứng ở bên cạnh, hắn lại muốn ngồi dậy.
Diệp Kiều lại nghiêng người ngồi ở bên giường nệm, duỗi tay nắm lấy cổ tay áo của hắn nhẹ nhàng lắc lắc.
Khuôn mặt nữ nhân đoan chính tú mỹ, đôi mắt cực kỳ sáng ngời xinh đẹp, hiện tại không trang điểm cũng xinh đẹp.
Trước kia luôn ăn không đủ no, làm tiểu cô nương đói sinh ra cằm nhỏ gầy, nhưng tinh tinh phách nhân sâm lại tẩm bổ cơ thể mình này, làm sắc mặt nàng nhìn trong trắng lộ hồng, cho dù gầy, cũng làm người cảm thấy khí sắc của nàng cực tốt.
Chắc là do thời điểm cơm chiều nàng vô cùng ưu ái món củ sen hoa quế (*), lúc này Kỳ Quân giống như còn có thể ngửi được hương hoa quế nhàn nhạt trên người nữ nhân.
Giờ phút này tư thế của hai người, làm hai tai Kỳ Quân hơi hơi đỏ lên.
Hắn từ nhỏ bệnh tật đã ốm yếu, đây là tật xấu từ trong bụng mẹ, cho dù nhiều năm như vậy Liễu thị luôn tìm y hỏi dược đều không thấy chuyển biến tốt đẹp, sống mãi đến bây giờ, Liễu thị đều bắt đầu mê tín thần phật, nhưng cơ thể Kỳ Quân vẫn là dáng vẻ cũ.
Cái này khiến cho Kỳ Quân từ nhỏ không thích gặp người, bình thường chỉ vùi đầu đọc sách, Liễu thị cũng thương hắn, đặt mua không ít sách cho hắn.
Ở trong đó, Kỳ Quân cũng từng đọc thoại bản nam nữ hoan hảo.
Giữa phu thê, vốn có chút phân đoạn riêng cần hoàn thành.
Nhưng... Hiện tại hắn đi thêm hai bước đều phải thở dốc, nên chẳng làm được cái gì.
Kỳ Quân không khỏi nhìn về phía Diệp Kiều, miệng giật giật, thấp giọng nói: “Kiều Nương, sao không đi ngủ đi?”
Diệp Kiều do dự một chút, nâng đôi mắt lên nhìn Kỳ Quân, rồi sau đó như hạ quyết định rất lớn: “Tướng công, ta có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi đừng ngủ, được không?”
Trong lòng Kỳ Quân trầm xuống, nghĩ quả nhiên là chuyện này.
Trong lòng hắn có chút khác biệt, trên mặt không tự giác mang theo ra.
Dưới ánh nến lay động, gương mặt vốn tuấn tú kia giờ phút này lại âm u, khuôn mặt tái nhợt ở trong đêm nhìn có chút dọa người.
Diệp Kiều không sợ dáng vẻ của hắn, trước kia thời điểm làm yêu tinh, đã thấy nhiều thứ hình thù kỳ quái, mà lúc tiểu hồ ly hóa hình, đỉnh đầu hồ ly, móng vuốt hồ ly lại có cơ thể của người, Diệp Kiều cũng không sợ hãi.
Nói gì dáng vẻ tướng công nhà mình ở trong mắt Diệp Kiều là đẹp nhất, mặt trắng chút cũng chẳng sao cả, nàng chỉ có thích, không có sợ.
Nhưng khoảng thời gian ở chung này, Diệp Kiều cũng biết Kỳ Quân khi nào vui mừng, khi nào khó chịu.
Thấy hắn như vậy, Diệp Kiều vội vàng nắm lấy tay Kỳ Quân, dùng một cái tay khác vỗ vỗ ở ngực hắn, tốc độ nói chuyện đều nhanh hơn ngày thường không chút: “Ngươi đừng vội, nếu ngươi không thích ta sẽ không ăn, không sao cả lúc ta bị đói cũng có thể ngủ.”
... Hả?
Kỳ Quân nâng đôi mắt lên nhìn chằm chằm nàng, ngây người trong chốc lát mới ý thức được Kiều Nương nhà mình đã đói bụng.
Nghĩ đến đây, Kỳ Quân có chút dở khóc dở cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sao mà hắn lại còn không hiểu chứ, bình thường Diệp Kiều không phải muốn ăn thì muốn ngủ, cũng chưa từng để ý cái gì khác, chuyện mình vừa mới nghĩ chỉ sợ Diệp Kiều hoàn toàn không biết.
Đột nhiên hắn cảm thấy ghét bỏ suy nghĩ vừa rồi của mình, Kỳ Quân lập tức cầm tay Diệp Kiều, nói với nàng: “Ăn điểm tâm hay là ăn cơm? Nếu ăn cơm, đi kêu đầu bếp nữ dậy làm.”
Diệp Kiều cũng biết sau khi đêm về, người cả nhà đều ngủ, nàng cũng không muốn phiền toái ai, chỉ nói: “Ta ăn điểm tâm.”
Kỳ Quân duỗi tay chỉ chỉ một ngăn tủ gỗ đỏ nhỏ cách đó không xa: “Bên trong có cái hộp, nếu ngươi đói bụng thì lấy từ bên trong là được.”
Diệp Kiều lập tức buông lỏng tay Kỳ Quân ra, chạy chậm đi mở cửa tủ ra, lấy ra một cái hộp đồ ăn duy nhất bên trong, ngồi vào bên cạnh bàn, nhìn điểm tâm bên trong cười khanh khách, cầm lấy một cái lập tức nhét vào trong miệng.
Điểm tâm hôm nay có nhân đậu đỏ, ăn ngon hơn đêm thành thân đó một chút.
Diệp Kiều vui vẻ nheo đôi mắt lại, nhưng tầm mắt nàng luôn thường thường quét qua trên người Kỳ Quân.
Hiện tại ăn, cũng không phải bởi vì nàng thèm, mà phải chuẩn bị thật tốt vì chuyện muốn làm đêm nay.
Cơ thể Kỳ Quân không tốt cũng không xem như bệnh, mà sinh ra vốn đã yếu ớt, thể hư.
Thể hư không chết người, nhưng mà bởi vì thể chất hắn yếu dọa người, cho dù là phong hàn người bình thường chịu đựng một chút là có thể khỏi, nhưng với Kỳ Quân cũng có thể lấy mạng của hắn!
Hắn có thể sống đến bây giờ, cũng là do trong xui có may.
Diệp Kiều biết mình là nhân sâm tinh, nàng có thể làm chỉ có bổ dưỡng, cũng không phải thần dược trị bách bệnh.
Hiện giờ trước khi chưa hiểu biết y dược thế giới này, Diệp Kiều chuẩn bị dùng cách của mình bồi bổ cho Kỳ Quân thật tốt.
Hiệu quả dắt tay hai ngày này không tệ, hôm nay Diệp Kiều chuẩn bị thừa dịp Kỳ Quân ngủ thử một cách khác.
Trị liệu cũng là thể lực sống, đương nhiên phải ăn no mới được.
Kỳ Quân lại nghiêng cơ thể nhìn nàng.
Hắn chưa từng nghĩ tới mình chỉ nhìn người ta ăn cái gì đó cũng có thể nhìn đến thư thái như vậy, người ta nói dưới ánh trăng nhìn mỹ nhân là động lòng người nhất, nhưng hắn lại cảm thấy, ở dưới ánh nến bao phủ kia hai má Kiều Nương phình phình là đẹp nhất trong mắt hắn.
Nhìn mãi nhìn mãi, Kỳ Quân nhắm mắt lại rơi vào mộng đẹp.
Khi hắn nửa mơ nửa tỉnh, lại cảm thấy có người nắm lấy tay hắn.
Trơn mềm giống như tơ lụa.
Rồi sau đó, lại có cơ thể mềm mại chen giữa hai cánh tay hắn, có hương hoa quế.
Mơ hồ có thể nghe được một âm thanh mềm mại: “Tướng công, ngươi cần phải khỏe mạnh, sống lâu dài mới tốt.”
Kỳ Quân nghĩ, chắc là nằm mơ rồi, dù sao thì đến bây giờ, cho dù là Liễu thị cũng không mong hắn sống lâu dài.
Nhưng hắn vẫn vui vẻ, bởi vì âm thanh này là của Diệp Kiều.
Cho dù biết trong mơ không thật, nhưng Kỳ Quân vẫn thấy ấm áp.
Kỳ Quân mơ đẹp.
Hình như sau khi Diệp Kiều tới, hắn đã rất ít khi gặp ác mộng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi sáng đúng hạn dậy, nam nhân cũng không có kêu Diệp Kiều còn đang ngủ ngon lành dậy, mà khoác áo ngoài, tay chân nhẹ nhàng đi cầm sổ sách hai ngày trước đưa lại đây. Kỳ gia có chút tiền nhàn rỗi, chỉ là thế hệ trước bọn hắn đều dựa vào đất mà sống, dù cho dù làm địa chủ lớn nhất chung quanh, thôn trang cũng không ít, nhưng mà vẫn dốt đặc cán mai với kinh thương.
Tới đồng lứa bọn họ này, triều đình hoàn toàn cởi bỏ hạn chế bá tánh kinh thương, mặc kệ là quan thân phú hộ hay là người buôn bán nhỏ, cho dù hòa thượng trong miếu cũng có thể làm chút nghề nghiệp.
Kỳ gia cũng được chia một chén canh, chỉ là Đại Lang Kỳ Chiêu không nhạy bén đối với con số, Tam Lang Kỳ Minh muốn đọc sách thi công danh, cuối cùng việc xem sổ sách đã rơi xuống trên tay Kỳ Quân.
Đối với Kỳ Quân chuyện này không phiền toái, thậm chí vô cùng đơn giản.
Từ nhỏ hắn đã thông tuệ, từng gặp cái gì đều không quên được, chắc là do cơ thể không tốt nên được bồi thường một cái đầu thông minh, Kỳ Quân gần như không cần hao phí tinh thần gì cũng có thể quản lý thoả đáng tiệm rượu hiệu thuốc trong nhà, mỗi năm cũng có chút tiền thu, không tính nhiều, cũng không tính ít.
Nhưng hắn thật sự không thể có suy nghĩ tiến thủ gì, muốn trông cậy vào một người mỗi ngày chờ chết còn có thể có tâm tình kinh doanh tiệm rượu hiệu thuốc rực rỡ không khỏi quá mức làm khó hắn.
Hiện tại khác rồi, Kỳ Quân biết mình không chỉ có mình, còn có một tiểu nương tử tham ăn tham ngủ chờ hắn nuôi, chuyện trước kia không thèm để ý hiện tại đều trở nên để ý.
Giống như người vẫn luôn đi ở trong bóng tối đột nhiên thấy được một tia sáng, chẳng sợ nó mỏng manh, cũng có thể làm hắn sinh ra một ít khát vọng đối với cuộc sống.
Kỳ Quân lấy sổ sách trước kia mình chỉ đơn giản qua loa xem, chuẩn bị lại cẩn thận nhìn một cái.
Nhưng mà lật lật, hắn lại thấy một khoản nợ cũ.
Tiệm rượu Kỳ gia có một khoản nợ rối mù, ước chừng nửa năm trước có người làm buôn bán với tiệm rượu bọn họ, bồi tiền, thiếu một khoản bạc.
Mà người này, chính là Diệp Nhị Lang.
Kỳ Quân từng nghe nói, Diệp gia này vốn có chút của cải, chỉ là sau khi Diệp Đại Lang rời đi, Nhị Lang Diệp gia luôn bị trong nhà thúc giục ra lang bạt, mà bản lĩnh mình không lớn, làm cái gì cũng không thành, thiếu tiền chỉ sợ cũng thiếu không ít, nếu không cũng không đến mức lấy muội tử đổi tiền.
Khoản nợ này theo lý thì không nên truy, chỉ sợ Diệp Nhị Lang thiếu tiền nhiều, không nhớ rõ nợ này cũng bình thường, hơn nữa hai nhà kết thân, chút tiền ấy ở trong mắt Kỳ Quân cũng không tính cái gì, không thu lại thì không thu lại.
Nhưng hắn lại chậm chạp không xóa khoản nợ này, cũng không xé bỏ giấy nợ.
Giương mắt nhìn Diệp Kiều, Kỳ Quân cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, buông bút, thả giấy nợ lại vở kẹp, hắn khoác áo ngoài chuẩn bị đứng lên.
Nhưng vừa đứng dậy, hắn đột nhiên cảm thấy đầu có chút choáng váng.
Đỡ cái bàn lung lay một chút, cuối cùng vẫn không chịu nổi, trước mắt tối sầm, ngã ngồi trở về trên ghế!
Giá bút trên bàn đổ, động tĩnh không nhỏ, Diệp Kiều cũng lập tức mở to mắt, có chút kinh ngạc kéo ra mành trên giường.
Tối hôm qua nàng vì giúp hắn bổ dưỡng nhiều một chút, ôm người này ngủ cả một đêm, chờ đến lúc gà gáy mới lén lút rời đi giường mềm, đi trên giường ngủ.
Kết quả mới vừa mở mắt đã nhìn thấy sắc mặt Kỳ Quân trắng bệch ngồi ở chỗ đó, Diệp Kiều không rảnh lo đi giày, xuống giường để chân trần chạy đến bên cạnh hắn, ôm lấy người nam nhân này.
Kỳ Quân nhắm hai mắt cau mày, để cho nữ nhân tùy ý ôm mình vào trong lòng, hốt hoảng như muốn tỉnh lại, nhưng mà lại không mở nổi mắt.
“Tướng công, tướng công?” Diệp Kiều có chút gấp gáp, muốn sờ hắn, nhưng tay mới vừa đụng tới mặt nam nhân, đã cảm thấy đầy ngón tay có chút nóng rực.
Kỳ Quân, nóng lên.
Tác giả có lời muốn nói: Kỳ Quân: Lần đầu ôm nương tử ngủ, vậy mà ta không biết...
Diệp Kiều: Bánh đậu đỏ ăn ngon thật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro