[Làm Giàu] Quá Trình Nghịch Tập Mạnh Mẽ Của Cô Nàng Nông Gia Mập Mạp
Ân Nhân Cứu Mạng Là Cô Nương Mập Mạp (1)
Tô Khuynh Thành
2024-07-24 19:13:51
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu như trước khi cắt đứt quan hệ, Tô Quang Diệu còn kiêng dè một chút khi gọi Tô Khuynh Nhan là tiện nhân thì bây giờ lão ta không có chút kiêng dè nào, mở miệng ra là tiện nhân chết tiệt.
"Ôi, Khuynh Nhan, con ăn cơm trưa chưa, chưa thì tới nhà ông trưởng thôn ăn đi."
Hôm nay Tô Đại Thu gần như than thở xong những đè nén trong một năm, lắc lắc đầu, bắt đầu suy nghĩ sau khi Tô Khuynh Nhan từ chối ý tốt của trưởng thôn. Đi theo trưởng thôn ra khỏi cổng Tô gia, sau khi đi ra ngoài, ánh mắt nàng nhìn trưởng thôn rất kiên định, mở lời: "Ông trưởng thôn, ông có thể cho con mượn căn nhà tranh gần phía Tây của thôn để ở một thời gian ngắn không?" -
Trong mắt nàng không có chút chán nản nào mà trái lại vẫn sáng ngời trước giờ chưa chưa có.
Tô Đại Thu nhớ lại một tí, bỗng nhiên tỉnh ngộ hiểu ra: "Con nói căn nhà đó ư, con không nói thì ông trưởng thôn cũng quên mất, có điều căn nhà đó có hỏng hóc chút, không thì khoảng thời gian này con tới nhà của ông trưởng thôn ở đi. Bà trưởng thôn nếu biết con tới thì khẳng định sẽ vui lắm."
Bọn họ nói căn nhà kia đã bỏ hoang rất nhiều năm, gió thổi nắng chiếu, hiện tại cũng không biết liệu còn có thể cho người ở hay không. Sau khi Tô Khuynh Nhan hạ quyết tâm ra khỏi Tô gia thì nghĩ ngay đến căn nhà đó, bây giờ nàng không thể đến nhà của chú, nếu không sẽ chỉ gây thêm phiền phức cho họ. Trước khi nàng có bản lĩnh tự xây một nơi tốt hơn căn nhà trước, gian phòng của nhà trưởng thôn là lựa chọn tốt nhất.
"Con có thể sửa chữa lại căn nhà đó, cho nên ông trưởng thôn à ông không cần lo lắng đâu..."
"Vậy... Được."
Từ lời nói của Tô Khuynh Nhan, Tô Đại Thu biết nàng đã quyết định muốn ở đó, nên cũng không thuyết phục nàng nữa mà thỏa hiệp, ông nói: "Trước đó đến nhà ông trưởng thôn ăn cơm đã, ăn xong rồi thì ông tìm vài người tới sửa chữa nhà dưới cho con, trong cái nhà kia e rằng bị nhện và chuột chiếm cứ rồi..."
Tại trấn Hà Đường, bên trong ngôi nhà huy hoàng trang nghiêm nào đó, một nhóm nam nhân mặc đồ đen đang quỳ trước giường.
"Thuộc hạ đến muộn, xin chủ tử thứ tội.''
Trên giường, một nam nhân đang dựa vào đầu giường, nước da nam nhân trong suốt như ngọc, chiếc mũi cao, đôi môi hơi mỏng, lông mày như kiếm ẩn giữa vài sợi tóc đen rũ xuống.
Một đôi mắt xinh đẹp như chuông thiên địa, con ngươi dường như không chứa bất kỳ tạp chất nào, trong veo nhưng sâu không thấy đáy. Theo ánh sáng yếu ớt hiện lên như băng phong ngàn năm lạnh lẽo, lạnh lùng rơi vào người những tên nam nhân mặc đồ đen.
"Người cứu ta là một cô gái mập, khoảng hai mươi tuổi."
Nam nhân vừa dứt lời, trên người tự động bao trùm một cỗ hàn khí bức người khiến người khác ngay cả liếc mắt thêm một cái cũng không dám.
"Thuộc hạ đi tìm người."
Người mặc đồ đen đi theo bên người nam nhân, từ trong lời nói nhìn như không đầu không đuôi đã đoán được ý tứ của nam nhân kia, lập tức rời đi, phóng ra ngoài tìm người.
Tô Khuynh Nhan bưng chậu nước đi tới lau đồ đạc trong căn nhà tranh, tò mò ngồi xổm xuống tự quan sát khuôn mặt của mình bây giờ như thế nào.
Nàng nhìn một cái đã sợ hãi ngồi phịch xuống đất.
Ôi trời mẹ ơi, sao nàng lại xấu như vậy, chẳng phải người mập ở hiện đại đều trông ưa nhìn sao, bộ dạng bây giờ của nàng không chỉ mập mà còn đen, không chỉ đen mà trên mặt còn có nhiều mụn.
Uớc chừng nhìn như người già bảy mươi tám tuổi.
Nếu có người nói nàng hai mươi tuổi, e rằng sẽ có người tin.
Nếu như trước khi cắt đứt quan hệ, Tô Quang Diệu còn kiêng dè một chút khi gọi Tô Khuynh Nhan là tiện nhân thì bây giờ lão ta không có chút kiêng dè nào, mở miệng ra là tiện nhân chết tiệt.
"Ôi, Khuynh Nhan, con ăn cơm trưa chưa, chưa thì tới nhà ông trưởng thôn ăn đi."
Hôm nay Tô Đại Thu gần như than thở xong những đè nén trong một năm, lắc lắc đầu, bắt đầu suy nghĩ sau khi Tô Khuynh Nhan từ chối ý tốt của trưởng thôn. Đi theo trưởng thôn ra khỏi cổng Tô gia, sau khi đi ra ngoài, ánh mắt nàng nhìn trưởng thôn rất kiên định, mở lời: "Ông trưởng thôn, ông có thể cho con mượn căn nhà tranh gần phía Tây của thôn để ở một thời gian ngắn không?" -
Trong mắt nàng không có chút chán nản nào mà trái lại vẫn sáng ngời trước giờ chưa chưa có.
Tô Đại Thu nhớ lại một tí, bỗng nhiên tỉnh ngộ hiểu ra: "Con nói căn nhà đó ư, con không nói thì ông trưởng thôn cũng quên mất, có điều căn nhà đó có hỏng hóc chút, không thì khoảng thời gian này con tới nhà của ông trưởng thôn ở đi. Bà trưởng thôn nếu biết con tới thì khẳng định sẽ vui lắm."
Bọn họ nói căn nhà kia đã bỏ hoang rất nhiều năm, gió thổi nắng chiếu, hiện tại cũng không biết liệu còn có thể cho người ở hay không. Sau khi Tô Khuynh Nhan hạ quyết tâm ra khỏi Tô gia thì nghĩ ngay đến căn nhà đó, bây giờ nàng không thể đến nhà của chú, nếu không sẽ chỉ gây thêm phiền phức cho họ. Trước khi nàng có bản lĩnh tự xây một nơi tốt hơn căn nhà trước, gian phòng của nhà trưởng thôn là lựa chọn tốt nhất.
"Con có thể sửa chữa lại căn nhà đó, cho nên ông trưởng thôn à ông không cần lo lắng đâu..."
"Vậy... Được."
Từ lời nói của Tô Khuynh Nhan, Tô Đại Thu biết nàng đã quyết định muốn ở đó, nên cũng không thuyết phục nàng nữa mà thỏa hiệp, ông nói: "Trước đó đến nhà ông trưởng thôn ăn cơm đã, ăn xong rồi thì ông tìm vài người tới sửa chữa nhà dưới cho con, trong cái nhà kia e rằng bị nhện và chuột chiếm cứ rồi..."
Tại trấn Hà Đường, bên trong ngôi nhà huy hoàng trang nghiêm nào đó, một nhóm nam nhân mặc đồ đen đang quỳ trước giường.
"Thuộc hạ đến muộn, xin chủ tử thứ tội.''
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên giường, một nam nhân đang dựa vào đầu giường, nước da nam nhân trong suốt như ngọc, chiếc mũi cao, đôi môi hơi mỏng, lông mày như kiếm ẩn giữa vài sợi tóc đen rũ xuống.
Một đôi mắt xinh đẹp như chuông thiên địa, con ngươi dường như không chứa bất kỳ tạp chất nào, trong veo nhưng sâu không thấy đáy. Theo ánh sáng yếu ớt hiện lên như băng phong ngàn năm lạnh lẽo, lạnh lùng rơi vào người những tên nam nhân mặc đồ đen.
"Người cứu ta là một cô gái mập, khoảng hai mươi tuổi."
Nam nhân vừa dứt lời, trên người tự động bao trùm một cỗ hàn khí bức người khiến người khác ngay cả liếc mắt thêm một cái cũng không dám.
"Thuộc hạ đi tìm người."
Người mặc đồ đen đi theo bên người nam nhân, từ trong lời nói nhìn như không đầu không đuôi đã đoán được ý tứ của nam nhân kia, lập tức rời đi, phóng ra ngoài tìm người.
Tô Khuynh Nhan bưng chậu nước đi tới lau đồ đạc trong căn nhà tranh, tò mò ngồi xổm xuống tự quan sát khuôn mặt của mình bây giờ như thế nào.
Nàng nhìn một cái đã sợ hãi ngồi phịch xuống đất.
Ôi trời mẹ ơi, sao nàng lại xấu như vậy, chẳng phải người mập ở hiện đại đều trông ưa nhìn sao, bộ dạng bây giờ của nàng không chỉ mập mà còn đen, không chỉ đen mà trên mặt còn có nhiều mụn.
Uớc chừng nhìn như người già bảy mươi tám tuổi.
Nếu có người nói nàng hai mươi tuổi, e rằng sẽ có người tin.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro