[Làm Giàu] Quá Trình Nghịch Tập Mạnh Mẽ Của Cô Nàng Nông Gia Mập Mạp
Ăn Trộm Gà (1)
Tô Khuynh Thành
2024-07-24 19:13:51
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nàng sợ lát nữa bị Điền Thúy Hoa náo loạn đến nỗi không còn tâm tình ăn cơm, cho nên hiện tại ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, dù sao ăn no mới có sức giảm béo.
"Mọi người ngồi ăn cơm đi, để ta ra xem thế nào."
Mặt mũi Tô Quang Uy đen xì đi ra mở cửa sân, nhìn thấy Điền Thúy Hoa ở ngoài, nói một cách không kiên nhẫn: "Ngươi đến nhà của ta làm gì? Nơi này không hoan nghênh ngươi."
Từ khi Điền Thúy Hoa xúi giục anh cả đuổi hắn và cha mẹ đi thì mụ ta đã không còn là chị dâu của y mà là kẻ thù.
Tô Quang Uy chỉ mở hé một cái khe nhỏ, chặn ở cửa, Điền Thúy Hoa không chen vào được, ở ngoài cửa dò đầu vào nhà xem, sau đó nổi giận đùng đùng, nói: "Ngươi trộm gà nhà ta để ăn, ngươi nói xem ta đến đây làm gì? Còn không mau đem thịt gà trả cho ta?"
Lúc Lưu Nhị Hoa trở về kể chuyện nhà Tô Quang Uy đang ăn gì đó, mụ ta đã vội vàng đuổi đến nhà y.
"Điền Thúy Hoa, ngươi nói cho rõ ràng, ai trộm gà nhà ngươi hả?"
Lúc đầu Tô Quang Uy cũng không muốn dây dưa nhiều với Điền Thúy Hoa, chỉ muốn nghĩ cách đuổi mụ ta đi là được. Y không ngờ Điền Thúy Hoa vừa mở mồm đã bôi nhọ y ăn trộm gà nên lập tức bốc lên lửa giận.
Điền Thúy Hoa ưỡn ngực đẩy về phía trước, sau khi đẩy được Tô Quang Uy ra thì hùng hổ đi vào trong nhà: "Ngoại trừ ngươi còn ai vào đây được nữa, nhìn xem mấy người đang ăn cái gì, còn muốn ngụy biện nữa à?"
Bên ngoài không chỉ có Điền Thúy Hoa mà còn có vài người trong thôn, ngay cả Tô Đại Cầu cũng bị người gọi đến.
Điền Thúy Hoa chạy vội vào phòng chính, nhìn đến đồ ăn trên bàn thì đôi mắt đỏ lên, nói: "Ai u, con gà đáng thương nhà ta, ta còn muốn giữ nó lại để đẻ trứng, thật không ngờ lại gặp phải phường bất lương, thế nhưng nấu gà nhà ta rồi!"
"Ta còn đang suy nghĩ hai đứa ở đâu, nhãi ranh, cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng đâu cả, hóa ra là tiếp tay cho người ngoài trộm gà nhà, đúng là nuôi ong tay áo mà."
Mụ ta nhìn thấy Tô Khuynh Nhan và Tô Cẩn Du ngồi bên cạnh, gào to lên.
Trên bàn, không chỉ có mình Tô Cẩn Du sợ hãi, ngay cả Tô Hoằng Quang trông thấy mụ ta cũng cúi đầu, không dám ăn tiếp.
Tô Quang Uy đuổi theo mụ ta vào nhà, nhìn từ già lẫn trẻ đều bị Điền Thúy Hoa dọa, tức giận đến nỗi mặt đều đỏ lên: "Đồ đàn bà chua ngoa. Ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy? Ta còn chưa đến nhà ngươi, sao có thể trộm gà nhà ngươi được?"
Tô Khuynh Nhan an ủi Tô Cẩn Du xong thì nhìn thấy hai mắt Điền Thúy Hoa đang trông mong mà nhìn một bàn thịt thỏ, sau đó lại nhìn thấy một đám người và Lưu Nhị Hoa đi theo phía sau mụ ta.
Nàng nhanh chóng hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Nhà Lưu Nhị Hoa có đất trồng rau ở gần nhà tiểu thúc, chắc hẳn lúc bà ta về nhà, ngửi được mùi thịt từ phía này mới quay về kể, Điền Thúy Hoa nghe được thì đầu tiên là nghĩ đến chuyện vu oan cho bọn họ, sau đó muốn đoạt đồ ăn.
Nhưng mụ ta không thể ngờ được hôm nay bọn họ ăn thỏ chứ không phải ăn gà. Nàng cười lạnh: "Bà cứ luôn miệng nói tiểu thúc nấu mất gà nhà bà, vậy thì tìm thịt gà đi, hoặc là một cọng lông gà cũng được. Nếu không tìm được thì phải mau xin lỗi tiểu thúc của ta."
Nàng sợ lát nữa bị Điền Thúy Hoa náo loạn đến nỗi không còn tâm tình ăn cơm, cho nên hiện tại ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, dù sao ăn no mới có sức giảm béo.
"Mọi người ngồi ăn cơm đi, để ta ra xem thế nào."
Mặt mũi Tô Quang Uy đen xì đi ra mở cửa sân, nhìn thấy Điền Thúy Hoa ở ngoài, nói một cách không kiên nhẫn: "Ngươi đến nhà của ta làm gì? Nơi này không hoan nghênh ngươi."
Từ khi Điền Thúy Hoa xúi giục anh cả đuổi hắn và cha mẹ đi thì mụ ta đã không còn là chị dâu của y mà là kẻ thù.
Tô Quang Uy chỉ mở hé một cái khe nhỏ, chặn ở cửa, Điền Thúy Hoa không chen vào được, ở ngoài cửa dò đầu vào nhà xem, sau đó nổi giận đùng đùng, nói: "Ngươi trộm gà nhà ta để ăn, ngươi nói xem ta đến đây làm gì? Còn không mau đem thịt gà trả cho ta?"
Lúc Lưu Nhị Hoa trở về kể chuyện nhà Tô Quang Uy đang ăn gì đó, mụ ta đã vội vàng đuổi đến nhà y.
"Điền Thúy Hoa, ngươi nói cho rõ ràng, ai trộm gà nhà ngươi hả?"
Lúc đầu Tô Quang Uy cũng không muốn dây dưa nhiều với Điền Thúy Hoa, chỉ muốn nghĩ cách đuổi mụ ta đi là được. Y không ngờ Điền Thúy Hoa vừa mở mồm đã bôi nhọ y ăn trộm gà nên lập tức bốc lên lửa giận.
Điền Thúy Hoa ưỡn ngực đẩy về phía trước, sau khi đẩy được Tô Quang Uy ra thì hùng hổ đi vào trong nhà: "Ngoại trừ ngươi còn ai vào đây được nữa, nhìn xem mấy người đang ăn cái gì, còn muốn ngụy biện nữa à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên ngoài không chỉ có Điền Thúy Hoa mà còn có vài người trong thôn, ngay cả Tô Đại Cầu cũng bị người gọi đến.
Điền Thúy Hoa chạy vội vào phòng chính, nhìn đến đồ ăn trên bàn thì đôi mắt đỏ lên, nói: "Ai u, con gà đáng thương nhà ta, ta còn muốn giữ nó lại để đẻ trứng, thật không ngờ lại gặp phải phường bất lương, thế nhưng nấu gà nhà ta rồi!"
"Ta còn đang suy nghĩ hai đứa ở đâu, nhãi ranh, cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng đâu cả, hóa ra là tiếp tay cho người ngoài trộm gà nhà, đúng là nuôi ong tay áo mà."
Mụ ta nhìn thấy Tô Khuynh Nhan và Tô Cẩn Du ngồi bên cạnh, gào to lên.
Trên bàn, không chỉ có mình Tô Cẩn Du sợ hãi, ngay cả Tô Hoằng Quang trông thấy mụ ta cũng cúi đầu, không dám ăn tiếp.
Tô Quang Uy đuổi theo mụ ta vào nhà, nhìn từ già lẫn trẻ đều bị Điền Thúy Hoa dọa, tức giận đến nỗi mặt đều đỏ lên: "Đồ đàn bà chua ngoa. Ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy? Ta còn chưa đến nhà ngươi, sao có thể trộm gà nhà ngươi được?"
Tô Khuynh Nhan an ủi Tô Cẩn Du xong thì nhìn thấy hai mắt Điền Thúy Hoa đang trông mong mà nhìn một bàn thịt thỏ, sau đó lại nhìn thấy một đám người và Lưu Nhị Hoa đi theo phía sau mụ ta.
Nàng nhanh chóng hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Nhà Lưu Nhị Hoa có đất trồng rau ở gần nhà tiểu thúc, chắc hẳn lúc bà ta về nhà, ngửi được mùi thịt từ phía này mới quay về kể, Điền Thúy Hoa nghe được thì đầu tiên là nghĩ đến chuyện vu oan cho bọn họ, sau đó muốn đoạt đồ ăn.
Nhưng mụ ta không thể ngờ được hôm nay bọn họ ăn thỏ chứ không phải ăn gà. Nàng cười lạnh: "Bà cứ luôn miệng nói tiểu thúc nấu mất gà nhà bà, vậy thì tìm thịt gà đi, hoặc là một cọng lông gà cũng được. Nếu không tìm được thì phải mau xin lỗi tiểu thúc của ta."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro