[Làm Giàu] Quá Trình Nghịch Tập Mạnh Mẽ Của Cô Nàng Nông Gia Mập Mạp
Lên Trên Trấn
Tô Khuynh Thành
2024-07-24 19:13:51
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Khuynh Nhan mang theo dược liệu đã phơi khô, chuẩn bị đi vào trấn.
"Khuynh Nhan, con thật sự phải đi cùng chúng ta sao? Chỉ có hai người bọn con, tiểu thúc không yên tâm." Tô Quang Uy thử xác nhận lại với Tô Khuynh Nhan.
Chỉ cần Tô Khuynh Nhan đồng ý, y có thể bỏ công việc để vào thị trấn cùng bọn họ.
Tô Khuynh Nhan: "Thật sự không sao ạ, tiểu thúc còn có việc để làm mà. Tiểu thúc yên tâm, hai đứa con đi được." "Vậy được rồi, hai đứa lên đường cẩn thận một chút."
Y còn phải nuôi hai người già, một người trong đó uống thuốc quanh năm, quả thật không thể đi xa được.
Nguyên chủ của thi thể khi còn nhỏ đã từng đi trấn này, bây giờ đi lại vẫn có chút ấn tượng.
Tô Khuynh Nhan mang theo Tô Cẩn Du, đi theo đường nhỏ hẻo lánh chỉ dựa vào trí nhớ.
Đi đường nhỏ này phải vượt qua đường đất trong núi trước, đi không dễ dàng nhưng sẽ gần hơn, hơn nữa nếu không đi qua giữa thôn thì sẽ không bị đám người Tô Quang Diệu nhìn thấy.
Ven đường có những chiếc gai cao hơn người mọc hai bên, chỉ có thể chừa một người đi qua, nếu không cẩn thận sẽ vướng phải y phục.
Khi đi, Tô Khuynh Nhan cầm liềm đi trước mở đường, trên tay và mặt có nhiều vết trầy xước khác nhau, trong khi Tô Cẩn Du được nàng bảo vệ vẫn nguyên vẹn không có thương tổn gì.
Chỉ vì điều ấy, nàng cảm thấy mấy vết thương nhỏ trên cơ thể mình không hề vô ích chút nào.
Sau khi vượt qua con đường nhỏ khó khăn này, hai người đến một con đường đông đúc hơn, đi bộ khoảng nửa tiếng là tới thị trấn.
Họ ra ngoài từ sớm nên khi đến thị trấn, mặt trời chỉ vừa lên cao.
Trong trấn đã có không ít người, trên đường đến cổng thành có một phiên chợ sầm uất, phần lớn là từ dân làng các thôn xung quanh thị trấn mang một số sản phẩm địa phương của làn lên bán.
Có trứng gà, trứng vịt nhà nuôi, rau xanh, củ cải, gà lôi, thỏ rừng, và một số mặt hàng dệt thủ công như làn tre, giỏ tre, dây gai,... rất đa dạng.
Ngoài ra còn có một số người bán hàng rong mua bán mấy thứ như son phấn, màu bột, trâm cài tóc, lúc này cũng có một vài nữ nhân tụ tập quanh sạp để ngắm cái này, sờ cái kia.
Khi Tô Khuynh Nhan mang theo Tô Cẩn Du đến, đã có thể nghe thấy tiếng cò kè mặc cả của nhóm người.
"Tỷ tỷ, trong trấn thật náo nhiệt, thật đông đúc."
Sau khi Tô Cẩn Du dùng đôi mắt to tròn nhìn bốn phía, nhóc hưng phấn nói.
Đây là lần đầu tiên nhóc lên thị trấn, nhìn thấy cái gì cũng cực kì tò mò.
"Tỷ tỷ, tỷ nhìn xem, bên đó có thứ gì thế?"
Tô Cẩn Du chỉ vào quầy bán kẹo mạch nha, thấy ông chủ cầm cái thìa đầy mạch nha vẽ được biết bao nhiêu loại hoa văn đẹp mắt, mắt nhóc sáng lên: "Giỏi ghê." "Cái kia là kẹo mạch nha, chờ chúng ta bán xong thảo dược, tỷ tỷ đến mua cho đệ." Khi rời khỏi nhà, Tô Quảng Uy đã đưa ít tiền cho hai người, nhưng Tô Khuynh Nhan không lấy, nên bây giờ họ không một xu dính túi.
"Đệ không muốn ăn kẹo mạch nha, chờ bán được tiền đệ muốn mua vải cho tỷ tỷ may y phục." Tô Cẩn Du lắc đầu, hiểu chuyện nói.
Nhóc thấy y phục của Tô Khuynh Nhan đã có nhiều mảnh vá, hơn nữa còn chật, nhóc cảm thấy rất đau lòng.
Tô Khuynh Nhan xoa xoa tóc, không tiếp tục đề tài này.
Đi vòng qua chợ, hai người đến một con đường rộng, hai bên đường là những cửa hàng cao hơn hai tầng, có quán rượu, có quán ăn, có hiệu thuốc, hẳn là còn sớm nên trên đường cũng không có nhiều người.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Khuynh Nhan mang theo dược liệu đã phơi khô, chuẩn bị đi vào trấn.
"Khuynh Nhan, con thật sự phải đi cùng chúng ta sao? Chỉ có hai người bọn con, tiểu thúc không yên tâm." Tô Quang Uy thử xác nhận lại với Tô Khuynh Nhan.
Chỉ cần Tô Khuynh Nhan đồng ý, y có thể bỏ công việc để vào thị trấn cùng bọn họ.
Tô Khuynh Nhan: "Thật sự không sao ạ, tiểu thúc còn có việc để làm mà. Tiểu thúc yên tâm, hai đứa con đi được." "Vậy được rồi, hai đứa lên đường cẩn thận một chút."
Y còn phải nuôi hai người già, một người trong đó uống thuốc quanh năm, quả thật không thể đi xa được.
Nguyên chủ của thi thể khi còn nhỏ đã từng đi trấn này, bây giờ đi lại vẫn có chút ấn tượng.
Tô Khuynh Nhan mang theo Tô Cẩn Du, đi theo đường nhỏ hẻo lánh chỉ dựa vào trí nhớ.
Đi đường nhỏ này phải vượt qua đường đất trong núi trước, đi không dễ dàng nhưng sẽ gần hơn, hơn nữa nếu không đi qua giữa thôn thì sẽ không bị đám người Tô Quang Diệu nhìn thấy.
Ven đường có những chiếc gai cao hơn người mọc hai bên, chỉ có thể chừa một người đi qua, nếu không cẩn thận sẽ vướng phải y phục.
Khi đi, Tô Khuynh Nhan cầm liềm đi trước mở đường, trên tay và mặt có nhiều vết trầy xước khác nhau, trong khi Tô Cẩn Du được nàng bảo vệ vẫn nguyên vẹn không có thương tổn gì.
Chỉ vì điều ấy, nàng cảm thấy mấy vết thương nhỏ trên cơ thể mình không hề vô ích chút nào.
Sau khi vượt qua con đường nhỏ khó khăn này, hai người đến một con đường đông đúc hơn, đi bộ khoảng nửa tiếng là tới thị trấn.
Họ ra ngoài từ sớm nên khi đến thị trấn, mặt trời chỉ vừa lên cao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong trấn đã có không ít người, trên đường đến cổng thành có một phiên chợ sầm uất, phần lớn là từ dân làng các thôn xung quanh thị trấn mang một số sản phẩm địa phương của làn lên bán.
Có trứng gà, trứng vịt nhà nuôi, rau xanh, củ cải, gà lôi, thỏ rừng, và một số mặt hàng dệt thủ công như làn tre, giỏ tre, dây gai,... rất đa dạng.
Ngoài ra còn có một số người bán hàng rong mua bán mấy thứ như son phấn, màu bột, trâm cài tóc, lúc này cũng có một vài nữ nhân tụ tập quanh sạp để ngắm cái này, sờ cái kia.
Khi Tô Khuynh Nhan mang theo Tô Cẩn Du đến, đã có thể nghe thấy tiếng cò kè mặc cả của nhóm người.
"Tỷ tỷ, trong trấn thật náo nhiệt, thật đông đúc."
Sau khi Tô Cẩn Du dùng đôi mắt to tròn nhìn bốn phía, nhóc hưng phấn nói.
Đây là lần đầu tiên nhóc lên thị trấn, nhìn thấy cái gì cũng cực kì tò mò.
"Tỷ tỷ, tỷ nhìn xem, bên đó có thứ gì thế?"
Tô Cẩn Du chỉ vào quầy bán kẹo mạch nha, thấy ông chủ cầm cái thìa đầy mạch nha vẽ được biết bao nhiêu loại hoa văn đẹp mắt, mắt nhóc sáng lên: "Giỏi ghê." "Cái kia là kẹo mạch nha, chờ chúng ta bán xong thảo dược, tỷ tỷ đến mua cho đệ." Khi rời khỏi nhà, Tô Quảng Uy đã đưa ít tiền cho hai người, nhưng Tô Khuynh Nhan không lấy, nên bây giờ họ không một xu dính túi.
"Đệ không muốn ăn kẹo mạch nha, chờ bán được tiền đệ muốn mua vải cho tỷ tỷ may y phục." Tô Cẩn Du lắc đầu, hiểu chuyện nói.
Nhóc thấy y phục của Tô Khuynh Nhan đã có nhiều mảnh vá, hơn nữa còn chật, nhóc cảm thấy rất đau lòng.
Tô Khuynh Nhan xoa xoa tóc, không tiếp tục đề tài này.
Đi vòng qua chợ, hai người đến một con đường rộng, hai bên đường là những cửa hàng cao hơn hai tầng, có quán rượu, có quán ăn, có hiệu thuốc, hẳn là còn sớm nên trên đường cũng không có nhiều người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro