[Làm Giàu] Quá Trình Nghịch Tập Mạnh Mẽ Của Cô Nàng Nông Gia Mập Mạp
Trộm Ở Đâu (3)
Tô Khuynh Thành
2024-07-24 19:13:51
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Điền Thúy Hoa rất tức giận, tên tiểu tử thối Tô Cẩn Du này thế mà còn có can đảm muốn ăn bánh bao mà Tô Đạt Cường ném đi, bánh bao vốn là để cho gà ăn.
Gà con nuôi lớn lên còn có thể làm thịt ăn, nhưng cho tên này ăn thì có thể lấy thịt được sao?
Vậy còn không bằng ném vào hố phân cho rồi.
Hận ý lên đến đỉnh điểm, mụ ta ước gì có thể đánh nó thật mạnh đồng thời trút nỗi hận đối với Tô Khuynh Nhan lên người Tô Cẩn Du.
Giơ cây chổi lên được một nửa, tựa như Điền Thúy Hoa nghe thấy lời uy hiếp của Tô Khuynh Nhan, mụ ta sợ tới mức vội vàng buông cây chổi xuống giống như đang cầm một củ khoai lang phỏng tay.
Mỗi khi ăn cơm xong, Tô Quang Diệu sẽ lấy trà mua từ trong trấn về mà pha một bình trà, ngồi ở trong nhà chính chậm rãi thưởng thức.
Nghe thấy tiếng vang trong viện, lão ta không kiên nhẫn bước ra: "Có chuyện gì mà ở đây ồn ào ầm ĩ, không sợ bị người ta nhìn vào chê cười à."
"Cha, tên tiểu tử thối này muốn cướp bánh bao của gà nhỏ, cha nhìn xem, nó còn đạp lên nữa, muốn nhân lúc Cường Cường và nương không chú ý tới sẽ cầm lên ăn."
Tô Đạt Cường cầm bánh bao thừa, đôi chân vừa mập vừa ngắn bước đến bên cạnh Tô Quang Diệu và chỉ vào giày của Tô Cẩn Du cho Tô Quang Diệu xem.
Tô Quang Diệu nhíu nhíu mày: "Tiểu tử thối, còn không mau lấy bánh bao dưới giày ngươi đưa cho gà con ăn, cũng không nghĩ lại xem ngươi là cái gì, những cái bánh bao đó là thứ mà ngươi có thể ăn sao?"
"Hừ!" Tô Đạt Cường đắc ý làm mặt quỷ với Tô Cẩn Du.
Ở trong mắt toàn bộ người Tô gia, sự tồn tại của Tô Cẩn Du còn không bằng một con gà.
"Còn không mau đến phòng củi chặt số củi còn lại đi, trời đã trễ rồi ngươi đừng có lười biếng."
Tô Quang Diệu nói xong thì quay người đi về phòng chính, không muốn nhìn Tô Cẩn Du thêm nữa.
"Vâng." Tô Cẩn Du rụt rè thưa một tiếng, sau đó tiếp tục đi về phía phòng củi.
Đó là nơi mà nhóc làm việc, cũng là nơi nhóc nghỉ ngơi.
Khi bước đi, nước mắt bỗng dưng rơi xuống, nhóc cắn môi giơ tay lên lau khô.
Cha là cha của Cường Cường, mình có tỷ tỷ là đủ rồi.
Trong lòng tự an ủi mình.
Đối với một người cha nhìn thấy trời đã trễ như vậy cũng không những không hỏi nhóc đã ăn cơm chưa mà lại còn tức giận mắng nhóc sao lại lấy đồ ăn của con gà, Tô Cẩn Du thật sự không dám có thêm một tia hy vọng nào nữa, nhóc chỉ mong Tô Khuynh Nhan có thể dẫn nhóc đi.
Một ít củi trong phòng củi đều do nhóc lên núi nhặt về từng cành một.
Phần lớn củi đã được chặt xong để qua một bên, chỉ còn dư lại một số ít còn đang ở một góc khác trong phòng.
Tô Cẩn Du ôm số củi chưa chặt xong mang ra giữa sân, lấy ra một cây đặt trên giữa tảng đá, cúi xuống dựng thẳng củi.
Lúc cúi xuống, đồ trong y phục lộ ra.
Sau khi Tô Đạt Cường cáo trạng với Tô Quang Diệu xong thì không về phòng mà vẫn trên chiếc ghế nhỏ cạnh cửa, xé bánh bao trong tay, còn cố ý kêu to: "Gà ơi, bánh bao này ngon quá, các ngươi ăn nhiều chút nha, nếu chưa đủ ta sẽ nói nương mang ra cho các ngươi…"
Lời còn chưa nói xong, nó nhìn thấy đồ vật trong y phục của Tô Cẩn Du, vội vàng la lên: "Cha ơi, nương ơi, tiểu tử thúi kia trộm đồ."
Điền Thúy Hoa rất tức giận, tên tiểu tử thối Tô Cẩn Du này thế mà còn có can đảm muốn ăn bánh bao mà Tô Đạt Cường ném đi, bánh bao vốn là để cho gà ăn.
Gà con nuôi lớn lên còn có thể làm thịt ăn, nhưng cho tên này ăn thì có thể lấy thịt được sao?
Vậy còn không bằng ném vào hố phân cho rồi.
Hận ý lên đến đỉnh điểm, mụ ta ước gì có thể đánh nó thật mạnh đồng thời trút nỗi hận đối với Tô Khuynh Nhan lên người Tô Cẩn Du.
Giơ cây chổi lên được một nửa, tựa như Điền Thúy Hoa nghe thấy lời uy hiếp của Tô Khuynh Nhan, mụ ta sợ tới mức vội vàng buông cây chổi xuống giống như đang cầm một củ khoai lang phỏng tay.
Mỗi khi ăn cơm xong, Tô Quang Diệu sẽ lấy trà mua từ trong trấn về mà pha một bình trà, ngồi ở trong nhà chính chậm rãi thưởng thức.
Nghe thấy tiếng vang trong viện, lão ta không kiên nhẫn bước ra: "Có chuyện gì mà ở đây ồn ào ầm ĩ, không sợ bị người ta nhìn vào chê cười à."
"Cha, tên tiểu tử thối này muốn cướp bánh bao của gà nhỏ, cha nhìn xem, nó còn đạp lên nữa, muốn nhân lúc Cường Cường và nương không chú ý tới sẽ cầm lên ăn."
Tô Đạt Cường cầm bánh bao thừa, đôi chân vừa mập vừa ngắn bước đến bên cạnh Tô Quang Diệu và chỉ vào giày của Tô Cẩn Du cho Tô Quang Diệu xem.
Tô Quang Diệu nhíu nhíu mày: "Tiểu tử thối, còn không mau lấy bánh bao dưới giày ngươi đưa cho gà con ăn, cũng không nghĩ lại xem ngươi là cái gì, những cái bánh bao đó là thứ mà ngươi có thể ăn sao?"
"Hừ!" Tô Đạt Cường đắc ý làm mặt quỷ với Tô Cẩn Du.
Ở trong mắt toàn bộ người Tô gia, sự tồn tại của Tô Cẩn Du còn không bằng một con gà.
"Còn không mau đến phòng củi chặt số củi còn lại đi, trời đã trễ rồi ngươi đừng có lười biếng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Quang Diệu nói xong thì quay người đi về phòng chính, không muốn nhìn Tô Cẩn Du thêm nữa.
"Vâng." Tô Cẩn Du rụt rè thưa một tiếng, sau đó tiếp tục đi về phía phòng củi.
Đó là nơi mà nhóc làm việc, cũng là nơi nhóc nghỉ ngơi.
Khi bước đi, nước mắt bỗng dưng rơi xuống, nhóc cắn môi giơ tay lên lau khô.
Cha là cha của Cường Cường, mình có tỷ tỷ là đủ rồi.
Trong lòng tự an ủi mình.
Đối với một người cha nhìn thấy trời đã trễ như vậy cũng không những không hỏi nhóc đã ăn cơm chưa mà lại còn tức giận mắng nhóc sao lại lấy đồ ăn của con gà, Tô Cẩn Du thật sự không dám có thêm một tia hy vọng nào nữa, nhóc chỉ mong Tô Khuynh Nhan có thể dẫn nhóc đi.
Một ít củi trong phòng củi đều do nhóc lên núi nhặt về từng cành một.
Phần lớn củi đã được chặt xong để qua một bên, chỉ còn dư lại một số ít còn đang ở một góc khác trong phòng.
Tô Cẩn Du ôm số củi chưa chặt xong mang ra giữa sân, lấy ra một cây đặt trên giữa tảng đá, cúi xuống dựng thẳng củi.
Lúc cúi xuống, đồ trong y phục lộ ra.
Sau khi Tô Đạt Cường cáo trạng với Tô Quang Diệu xong thì không về phòng mà vẫn trên chiếc ghế nhỏ cạnh cửa, xé bánh bao trong tay, còn cố ý kêu to: "Gà ơi, bánh bao này ngon quá, các ngươi ăn nhiều chút nha, nếu chưa đủ ta sẽ nói nương mang ra cho các ngươi…"
Lời còn chưa nói xong, nó nhìn thấy đồ vật trong y phục của Tô Cẩn Du, vội vàng la lên: "Cha ơi, nương ơi, tiểu tử thúi kia trộm đồ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro