[Làm Giàu] Sau Khi Xuyên Thành Ái Thiếp Của Thái Tử
Ai Đang Nói Chu...
2024-10-30 10:52:42
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Việc bếp núc trong phủ đúng là do Viên ma ma quản không sai, nhưng Lâm thị cũng là trắc phi danh chính ngôn thuận. Là nữ chủ tử chính thức trên ngọc điệp hoàng gia. Viên ma ma chính là dùng uy nghiêm của Tiêu Diễn Hành mà lời nói có sức nặng, thật sự chọc giận Lâm thị, cũng chỉ có thể nhượng bộ. Đối với chèn ép đám thiếp thất không có danh phận này, nàng ta nói giết liền giết. Chẳng lẽ điện hạ còn có thể vì mấy thôn cô hương dã khiển trách nàng sao?
Lâm thị đổi tư thế, thường thường liếc nhìn động tĩnh bên ngoài. Tư thế nhàn nhã, tựa như không quan tâm. Nghe đám hạ nhân nói chuyện náo nhiệt, cong môi. Bầu không khí khá ung dung tự tại.
Ước chừng đợi gần ba khắc, bên ngoài cuối cùng mới có tiếng động.
Tiểu nha đầu kia chạy rất gấp, lo lắng nhào vào cửa. Vừa được người dẫn vào liền mở miệng nói một câu: "Chủ tử gia đã nghỉ ngơi, nghỉ ngơi ở tiền viện."
Một câu làm mong đợi nồng nhiệt trong phòng dập tắt, chiếc quạt trong tay Lâm thị lập tức bay ra ngoài.
Không khí náo nhiệt chớp mắt cứng ngắc, im lặng như tờ.
==
Mắt thấy sắp đến giờ Tý, Vương Thù khép sách lại, đứng lên: "Xem ra sẽ không có người tới, đều nghỉ ngơi đi."
Đêm đầu tiên vào phủ đã bị lạnh nhạt, có người vui có người buồn. Có lòng cao hơn trời hoặc có tính toán khác, tất nhiên khó mà ngủ được. Chủ tử bên trên không vui, đám hạ nhân cũng lo lắng. Nổi nóng đến nửa đêm, đám hạ nhân tất nhiên phải phụng bồi, cùng khuyên bảo. Một đêm này nhìn như yên bình, thực tế thì rất nhiều người phía sau cánh cửa đóng kín cắn chặt răng.
Ngủ ngon, đại khái chỉ có một mình Vương Thù.
Hôm sau dậy sớm, Vương Thù vừa mở mắt liền nghe nói, phía tây bên kia một đêm không tắt đèn.
Lưu thị có tâm tư gì, Vương Thù không xen vào. Dựa theo quy củ trong phủ, không cần biết đêm qua các nàng có hầu hạ hay không, nghi thức sáng tối không thể bớt. Trước không nói quy củ này rốt cuộc có không, cũng không quan tâm Lâm thị rốt cuộc có phải chính thê của chủ tử gia hay không, hiện tại trong phủ nàng ta lớn nhất, tân nhân tự nhiên phải kính nàng ta. Lời nàng ta, phải nghe.
Ngủ ngon dậy sớm, Vương Thù rửa mặt xong, còn hứng thú bừng bừng dùng bữa sáng. Bữa sáng hôm nay vẫn làm rất hợp khẩu vị của nàng, nàng một hơi ăn một tô mì gà xé lớn, thêm mấy cái bánh bao pha lê.
Vừa rời phòng, liền đụng phải Lưu thị trên hành lang đình viện.
Xa xa, Lưu thị một thân váy kép hoa văn đan bích chói mắt, búi tóc lưu vân.
Nhưng tóc Lưu thị không dày lắm, một tầng mỏng dán trên da đầu. Không những không đoan trang, ngược lại trông hơi quẫn bách. Hẳn là đêm qua một đêm không ngủ, hôm nay sắc mặt không tốt lắm. Một đôi mắt ngậm nước không còn trong trẻo như hôm qua. Vết xanh đen dưới mắt phải dùng phấn che đi, mặt trắng lóa mắt.
Vương Thù gật đầu với nàng ta, hai người đồng hành đến Tư Nghi viện.
Hôm qua đã đến một chuyến, hôm nay cũng đã quen cửa quen nẻo.
Hạ nhân Tư Nghi viện thái độ không nóng không lạnh, nhìn thấy mấy tân nhân cũng không dòm ngó.
Việc bếp núc trong phủ đúng là do Viên ma ma quản không sai, nhưng Lâm thị cũng là trắc phi danh chính ngôn thuận. Là nữ chủ tử chính thức trên ngọc điệp hoàng gia. Viên ma ma chính là dùng uy nghiêm của Tiêu Diễn Hành mà lời nói có sức nặng, thật sự chọc giận Lâm thị, cũng chỉ có thể nhượng bộ. Đối với chèn ép đám thiếp thất không có danh phận này, nàng ta nói giết liền giết. Chẳng lẽ điện hạ còn có thể vì mấy thôn cô hương dã khiển trách nàng sao?
Lâm thị đổi tư thế, thường thường liếc nhìn động tĩnh bên ngoài. Tư thế nhàn nhã, tựa như không quan tâm. Nghe đám hạ nhân nói chuyện náo nhiệt, cong môi. Bầu không khí khá ung dung tự tại.
Ước chừng đợi gần ba khắc, bên ngoài cuối cùng mới có tiếng động.
Tiểu nha đầu kia chạy rất gấp, lo lắng nhào vào cửa. Vừa được người dẫn vào liền mở miệng nói một câu: "Chủ tử gia đã nghỉ ngơi, nghỉ ngơi ở tiền viện."
Một câu làm mong đợi nồng nhiệt trong phòng dập tắt, chiếc quạt trong tay Lâm thị lập tức bay ra ngoài.
Không khí náo nhiệt chớp mắt cứng ngắc, im lặng như tờ.
==
Mắt thấy sắp đến giờ Tý, Vương Thù khép sách lại, đứng lên: "Xem ra sẽ không có người tới, đều nghỉ ngơi đi."
Đêm đầu tiên vào phủ đã bị lạnh nhạt, có người vui có người buồn. Có lòng cao hơn trời hoặc có tính toán khác, tất nhiên khó mà ngủ được. Chủ tử bên trên không vui, đám hạ nhân cũng lo lắng. Nổi nóng đến nửa đêm, đám hạ nhân tất nhiên phải phụng bồi, cùng khuyên bảo. Một đêm này nhìn như yên bình, thực tế thì rất nhiều người phía sau cánh cửa đóng kín cắn chặt răng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngủ ngon, đại khái chỉ có một mình Vương Thù.
Hôm sau dậy sớm, Vương Thù vừa mở mắt liền nghe nói, phía tây bên kia một đêm không tắt đèn.
Lưu thị có tâm tư gì, Vương Thù không xen vào. Dựa theo quy củ trong phủ, không cần biết đêm qua các nàng có hầu hạ hay không, nghi thức sáng tối không thể bớt. Trước không nói quy củ này rốt cuộc có không, cũng không quan tâm Lâm thị rốt cuộc có phải chính thê của chủ tử gia hay không, hiện tại trong phủ nàng ta lớn nhất, tân nhân tự nhiên phải kính nàng ta. Lời nàng ta, phải nghe.
Ngủ ngon dậy sớm, Vương Thù rửa mặt xong, còn hứng thú bừng bừng dùng bữa sáng. Bữa sáng hôm nay vẫn làm rất hợp khẩu vị của nàng, nàng một hơi ăn một tô mì gà xé lớn, thêm mấy cái bánh bao pha lê.
Vừa rời phòng, liền đụng phải Lưu thị trên hành lang đình viện.
Xa xa, Lưu thị một thân váy kép hoa văn đan bích chói mắt, búi tóc lưu vân.
Nhưng tóc Lưu thị không dày lắm, một tầng mỏng dán trên da đầu. Không những không đoan trang, ngược lại trông hơi quẫn bách. Hẳn là đêm qua một đêm không ngủ, hôm nay sắc mặt không tốt lắm. Một đôi mắt ngậm nước không còn trong trẻo như hôm qua. Vết xanh đen dưới mắt phải dùng phấn che đi, mặt trắng lóa mắt.
Vương Thù gật đầu với nàng ta, hai người đồng hành đến Tư Nghi viện.
Hôm qua đã đến một chuyến, hôm nay cũng đã quen cửa quen nẻo.
Hạ nhân Tư Nghi viện thái độ không nóng không lạnh, nhìn thấy mấy tân nhân cũng không dòm ngó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro