[Làm Giàu] Sau Khi Xuyên Thành Ái Thiếp Của Thái Tử
Cái Gì? (5)
2024-10-30 10:52:42
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tình cảm nhiều năm, thân phận của Tô ma ma ở chỗ Lâm thị là phần độc nhất. Lâm thị nổi nóng lên ai cũng không khuyên được, chỉ có Tô ma ma khuyên được.
Sao Lâm thị lại không hiểu chứ? Chỉ là một năm nay sống quá thoải mái, khiến nàng ta khó thích ứng kịp.
"Chủ tử yên tâm, những người đó đưa tới cũng chỉ là vật trang trí."
Tô ma ma vừa lau thay nàng ta vừa khuyên nhủ: "Tình huống gia chúng ta thế nào người ngoài không biết, chủ tử còn không biết sao? Những nữ tử đó dù có dáng vẻ tiên nữ, ở trong mắt gia chúng ta, cũng không khác gì đống thịt. Nói khó nghe thì, dáng vẻ thành kính hiện giờ của gia, sợ là những người đó đến gần một chút cũng cảm thấy khinh nhờn Phật tổ..."
Lâm thị: "..."
Lời này của Tô ma ma nói đúng mấu chốt, cũng đâm vào tim Lâm thị. Thái tử điện hạ phong quang tễ nguyệt đa mưu túc trí, làm sao sau một trận bệnh nặng lại điên chứ?
"... Quên đi, đứng dậy đi." Lâm thị được trấn an: "Ta cũng muốn xem xem, tiện nhân Lương Thục Nghi kia chọn cái thứ gì."
Trong khách sảnh, Vương Thù đứng đến hai chân tê dại. Những người khác đã đứng không vững, ngã trái ngã phải. Mấy người lúc đầu còn châu đầu ghé tai, lúc này cũng mất đi tinh thần.
Đợi khoảng một khắc, Lâm thị được Tô ma ma đỡ vào.
Người vừa bước vào, mấy người nghiêng bảy vẹo tám liền vội vàng đứng thẳng.
Ánh mắt Tô ma ma nhàn nhạt quét qua một vòng, tất cả đều cúi đầu xuống.
Vương Thù đứng trong góc, khóe mắt liếc thấy bộ váy đỏ thẫm lướt qua trước mặt. Váy được thêu mẫu đơn tinh xảo, giày thêu chỉ vàng. Người nọ chậm rãi bước tới chủ vị ngồi xuống.
Nha hoàn theo đó dâng trà ngon vừa pha lên, trong khách sảnh an tĩnh, chỉ còn lại tiếng ly trà khẽ chạm với nắp ly.
Bầu không khí an tĩnh, khiến người không dám thở mạnh.
Một lúc lâu sau, Tô ma ma hắng giọng, mở miệng nói: "Chư vị đều là tiểu quân dày công chọn tới huyện Lâm An, từ nay về sau phải cùng nhau ở trong phủ hầu hạ gia. Chủ tử chúng ta thân phận quý trọng, từ trước đến nay được gia coi trọng, hiện giờ chủ trì việc bếp núc, quản trên dưới toàn phủ. Hôm nay gọi người đến, một là để nhận mặt, hai là biết được thích ghét và tính tình của các vị, căn cứ tính tình các vị, an bài nơi ở, ba là, bàn luận về quy củ trong phủ. Đỡ phải sau này các vị tiểu quân không biết chừng mực, xúc phạm đến gia."
Lời này vừa nói ra, chỉ riêng khí thế đã cực kỳ dọa người, mấy cô nương mặt trắng bệch.
Vương Thù cúi đầu tránh ở xa, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không lên tiếng.
Bà tử kia nói mấy lời đe dọa xong, Lâm thị ngồi trên cứ như giờ mới nhận ra mấy người còn đứng, mới mở miệng bảo các nàng ngồi.
Mấy cô nương bị quy củ của đại phụ trong phủ dọa sợ, sắc mặt tái nhợt, không dám ngồi. Nhưng khi nghe được tiếng ly trà đặt xuống cạch một cái, trong lòng mọi người phát run. Có một người mặt tròn dẫn đầu ngồi xuống, những người khác mới ngồi xuống theo.
Dự cảm trong lòng Vương Thù ngày càng mãnh liệt, mặt không cảm xúc, chọn một chỗ xa nhất ngồi xuống.
Tình cảm nhiều năm, thân phận của Tô ma ma ở chỗ Lâm thị là phần độc nhất. Lâm thị nổi nóng lên ai cũng không khuyên được, chỉ có Tô ma ma khuyên được.
Sao Lâm thị lại không hiểu chứ? Chỉ là một năm nay sống quá thoải mái, khiến nàng ta khó thích ứng kịp.
"Chủ tử yên tâm, những người đó đưa tới cũng chỉ là vật trang trí."
Tô ma ma vừa lau thay nàng ta vừa khuyên nhủ: "Tình huống gia chúng ta thế nào người ngoài không biết, chủ tử còn không biết sao? Những nữ tử đó dù có dáng vẻ tiên nữ, ở trong mắt gia chúng ta, cũng không khác gì đống thịt. Nói khó nghe thì, dáng vẻ thành kính hiện giờ của gia, sợ là những người đó đến gần một chút cũng cảm thấy khinh nhờn Phật tổ..."
Lâm thị: "..."
Lời này của Tô ma ma nói đúng mấu chốt, cũng đâm vào tim Lâm thị. Thái tử điện hạ phong quang tễ nguyệt đa mưu túc trí, làm sao sau một trận bệnh nặng lại điên chứ?
"... Quên đi, đứng dậy đi." Lâm thị được trấn an: "Ta cũng muốn xem xem, tiện nhân Lương Thục Nghi kia chọn cái thứ gì."
Trong khách sảnh, Vương Thù đứng đến hai chân tê dại. Những người khác đã đứng không vững, ngã trái ngã phải. Mấy người lúc đầu còn châu đầu ghé tai, lúc này cũng mất đi tinh thần.
Đợi khoảng một khắc, Lâm thị được Tô ma ma đỡ vào.
Người vừa bước vào, mấy người nghiêng bảy vẹo tám liền vội vàng đứng thẳng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Tô ma ma nhàn nhạt quét qua một vòng, tất cả đều cúi đầu xuống.
Vương Thù đứng trong góc, khóe mắt liếc thấy bộ váy đỏ thẫm lướt qua trước mặt. Váy được thêu mẫu đơn tinh xảo, giày thêu chỉ vàng. Người nọ chậm rãi bước tới chủ vị ngồi xuống.
Nha hoàn theo đó dâng trà ngon vừa pha lên, trong khách sảnh an tĩnh, chỉ còn lại tiếng ly trà khẽ chạm với nắp ly.
Bầu không khí an tĩnh, khiến người không dám thở mạnh.
Một lúc lâu sau, Tô ma ma hắng giọng, mở miệng nói: "Chư vị đều là tiểu quân dày công chọn tới huyện Lâm An, từ nay về sau phải cùng nhau ở trong phủ hầu hạ gia. Chủ tử chúng ta thân phận quý trọng, từ trước đến nay được gia coi trọng, hiện giờ chủ trì việc bếp núc, quản trên dưới toàn phủ. Hôm nay gọi người đến, một là để nhận mặt, hai là biết được thích ghét và tính tình của các vị, căn cứ tính tình các vị, an bài nơi ở, ba là, bàn luận về quy củ trong phủ. Đỡ phải sau này các vị tiểu quân không biết chừng mực, xúc phạm đến gia."
Lời này vừa nói ra, chỉ riêng khí thế đã cực kỳ dọa người, mấy cô nương mặt trắng bệch.
Vương Thù cúi đầu tránh ở xa, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không lên tiếng.
Bà tử kia nói mấy lời đe dọa xong, Lâm thị ngồi trên cứ như giờ mới nhận ra mấy người còn đứng, mới mở miệng bảo các nàng ngồi.
Mấy cô nương bị quy củ của đại phụ trong phủ dọa sợ, sắc mặt tái nhợt, không dám ngồi. Nhưng khi nghe được tiếng ly trà đặt xuống cạch một cái, trong lòng mọi người phát run. Có một người mặt tròn dẫn đầu ngồi xuống, những người khác mới ngồi xuống theo.
Dự cảm trong lòng Vương Thù ngày càng mãnh liệt, mặt không cảm xúc, chọn một chỗ xa nhất ngồi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro