[Làm Giàu] Sau Khi Xuyên Thành Ái Thiếp Của Thái Tử
Làm Ta Cười Một...
2024-10-30 10:52:42
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Da mặt cũng ngày càng vàng vọt, khí sắc cực kém, trông già đi cả chục tuổi.
Hiện giờ trong phòng Mao thị không dám đặt gương, nhìn cái sẽ bị bản thân hù chết.
"Hộ nhân gia huyện thành kia rốt cuộc có ý gì?" Một mặt lo lắng sợ hãi, một mặt còn sốt ruột mong đợi tin tức.
Sai vú già đi hỏi, lại không hỏi được manh mối. Vú già ấp úng hồi lâu, mới nói thật: "Nô tỳ phái người đi hỏi thăm, không được đáp lại."
Thấy mắc mặt Mao thị nháy mắt trầm xuống, bị dọa phải vội vàng bổ sung: "Nhưng cũng không cự tuyệt, nhìn sắc mặt vị đó, thái độ khá mơ hồ."
Mao thị có thể nếm được mùi máu tanh trong miệng, gắng gượng cắn chặt hàm răng không ngất đi: "... Dù ra sao, tối nay ngươi đi đưa cơm cho đại cô nương."
Cho dù chuyện ra sao, không thành cũng phải thành. Ánh mắt Mao thị như tẩm độc, sắc mặt tái nhợt như quỷ, âm u nói: "Bỏ nhiều chút cũng không sao, nàng chạy không thoát!"
Bị lừa một lần rồi nên hiện tại Vương Thù cực kỳ cẩn thận đối với đồ ăn. Không chỉ đồ ăn, nước trà vào miệng cũng cực kỳ chú ý.
Việc bếp núc bị Mao thị nắm chắc trong tay, hiện tại toàn bộ Vương gia xem như bị Mao thị khống chế hoàn toàn. Một ngày không thể lấy lại việc bếp núc, là một ngày Vương Thù không dám đụng vào đồ ăn phòng bếp đưa tới. Nếu không với tính tình bỉ ổi kia của Mao thị, không chừng lại xảy ra chuyện gì. Vương Thù cũng không muốn mình lại bất cẩn, bị người hạ độc chết lần nữa.
Hai bên giằng co, ngày tháng trôi qua như nước.
Bụng Mao thị đã sắp sáu bảy tháng, hiện tại càng ngày càng nặng. Lại thêm mấy lần trước thương thân suýt chút nữa sảy thai, dưỡng vô cùng cẩn thận. Gần như nếu không cần thiết, sẽ không lại đích thân đến viện Vương Thù.
Vương Thù vẫn không được rời viện, nhưng có vấn đề thì sẽ có biện pháp giải quyết. Mao thị bên này, trong thời gian ngắn chưa thể đoạt lại quyền quản gia. Muốn xóa bỏ ý niệm bắt bí hôn sự Vương Thù của bà ta, khả năng không lớn. Nhưng có thể ra tay với hộ nhân gia kia.
Có câu nói là, tiền có thể sai ma khiến quỷ. Chỉ cần trong tay nắm vốn riêng, luôn có thể nghe ngóng được thứ mình muốn.
Từ khi Mao thị đánh chủ ý lên hôn sự của nàng, Vương Thù liền bỏ tiền ra nghe ngóng. Có điều hộ nhân gia kia quả thật có chút thần bí, trong thời gian ngắn cũng không thể nghe được bao nhiêu chuyện. Vương Thù nhẫn nhịn chờ đợi, cũng đẩy cho lời đồn đãi bên ngoài ngày càng tồi tệ hơn.
Mao thị mang thai, mỗi ngày lo lắng sợ hãi, nhưng không bao lâu cũng phản ứng lại.
Lời đồn đại huyên náo lớn như vậy, nếu nói phía sau không có người làm, là không thể nào. Mao thị dàn xếp lại, đầu óc cũng xoay chuyển rất nhanh. Mười mấy năm cuộc đời bà ta cẩn thận dè dặt, người đắc tội chỉ có một mình Vương Thù. Không còn nghi ngờ gì nữa, hại bà ta chính là Vương Thù!
Vương Thù thân ở hậu viện, không thể ra ngoài. Làm việc giúp nàng, chỉ có thể là đám người trong viện nàng.
Da mặt cũng ngày càng vàng vọt, khí sắc cực kém, trông già đi cả chục tuổi.
Hiện giờ trong phòng Mao thị không dám đặt gương, nhìn cái sẽ bị bản thân hù chết.
"Hộ nhân gia huyện thành kia rốt cuộc có ý gì?" Một mặt lo lắng sợ hãi, một mặt còn sốt ruột mong đợi tin tức.
Sai vú già đi hỏi, lại không hỏi được manh mối. Vú già ấp úng hồi lâu, mới nói thật: "Nô tỳ phái người đi hỏi thăm, không được đáp lại."
Thấy mắc mặt Mao thị nháy mắt trầm xuống, bị dọa phải vội vàng bổ sung: "Nhưng cũng không cự tuyệt, nhìn sắc mặt vị đó, thái độ khá mơ hồ."
Mao thị có thể nếm được mùi máu tanh trong miệng, gắng gượng cắn chặt hàm răng không ngất đi: "... Dù ra sao, tối nay ngươi đi đưa cơm cho đại cô nương."
Cho dù chuyện ra sao, không thành cũng phải thành. Ánh mắt Mao thị như tẩm độc, sắc mặt tái nhợt như quỷ, âm u nói: "Bỏ nhiều chút cũng không sao, nàng chạy không thoát!"
Bị lừa một lần rồi nên hiện tại Vương Thù cực kỳ cẩn thận đối với đồ ăn. Không chỉ đồ ăn, nước trà vào miệng cũng cực kỳ chú ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Việc bếp núc bị Mao thị nắm chắc trong tay, hiện tại toàn bộ Vương gia xem như bị Mao thị khống chế hoàn toàn. Một ngày không thể lấy lại việc bếp núc, là một ngày Vương Thù không dám đụng vào đồ ăn phòng bếp đưa tới. Nếu không với tính tình bỉ ổi kia của Mao thị, không chừng lại xảy ra chuyện gì. Vương Thù cũng không muốn mình lại bất cẩn, bị người hạ độc chết lần nữa.
Hai bên giằng co, ngày tháng trôi qua như nước.
Bụng Mao thị đã sắp sáu bảy tháng, hiện tại càng ngày càng nặng. Lại thêm mấy lần trước thương thân suýt chút nữa sảy thai, dưỡng vô cùng cẩn thận. Gần như nếu không cần thiết, sẽ không lại đích thân đến viện Vương Thù.
Vương Thù vẫn không được rời viện, nhưng có vấn đề thì sẽ có biện pháp giải quyết. Mao thị bên này, trong thời gian ngắn chưa thể đoạt lại quyền quản gia. Muốn xóa bỏ ý niệm bắt bí hôn sự Vương Thù của bà ta, khả năng không lớn. Nhưng có thể ra tay với hộ nhân gia kia.
Có câu nói là, tiền có thể sai ma khiến quỷ. Chỉ cần trong tay nắm vốn riêng, luôn có thể nghe ngóng được thứ mình muốn.
Từ khi Mao thị đánh chủ ý lên hôn sự của nàng, Vương Thù liền bỏ tiền ra nghe ngóng. Có điều hộ nhân gia kia quả thật có chút thần bí, trong thời gian ngắn cũng không thể nghe được bao nhiêu chuyện. Vương Thù nhẫn nhịn chờ đợi, cũng đẩy cho lời đồn đãi bên ngoài ngày càng tồi tệ hơn.
Mao thị mang thai, mỗi ngày lo lắng sợ hãi, nhưng không bao lâu cũng phản ứng lại.
Lời đồn đại huyên náo lớn như vậy, nếu nói phía sau không có người làm, là không thể nào. Mao thị dàn xếp lại, đầu óc cũng xoay chuyển rất nhanh. Mười mấy năm cuộc đời bà ta cẩn thận dè dặt, người đắc tội chỉ có một mình Vương Thù. Không còn nghi ngờ gì nữa, hại bà ta chính là Vương Thù!
Vương Thù thân ở hậu viện, không thể ra ngoài. Làm việc giúp nàng, chỉ có thể là đám người trong viện nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro