[Làm Giàu] Sau Khi Xuyên Thành Ái Thiếp Của Thái Tử
Lo Lắng Quá Sớm...
2024-10-30 10:52:42
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bên này Vương Thù đợi một buổi chiều, không đợi được Vương Huyền Chi, ngược lại đợi tới Mao thị.
Lần này đến, tình trạng của Mao thị cực kỳ tệ.
Vẫn là trang phục mới tinh, có lẽ vì ngày xưa ăn mặc quá kém, bây giờ tức nước vỡ bờ. Mỗi ngày Mao thị đều phải một thân y phục mới. Trên mặt trang điểm đậm. Nhưng phấn dày cũng không che được vết thâm dưới mắt.
Vương Thù lạnh lùng nhìn bà ta, đồ trang điểm thời cổ có hàm lượng chì rất cao. Mao thị mang thai còn mỗi ngày tô son chát phấn, không biết có ảnh hưởng đến hài tử hay không.
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng Vương Thù lại không nói gì.
Mao thị vốn đã bực bội nóng nảy, giờ thấy Vương Thù môi không điểm mà thắm, một hơi vô cớ nghẹn trong cổ họng.
"Thù Thư Nhi thật đúng là ung dung." Mao thị âm dương quái khí đâm chọt một câu.
Nếu đã xé rách mặt, Vương Thù cũng không cần giữ thái độ tiểu bối. Khẽ cười nói: "Mong muốn không nhiều, lại trẻ tuổi, tất nhiên có thể an tâm vui vẻ. Không giống mẫu thân, một đống tuổi còn mang thai, tất nhiên nhiều chuyện phiền lòng."
Mao thị châm chọc nàng không được, còn bị nàng đâm ngược lại, lập tức nổi giận: "Vương Thù! Ngươi đặt cha ngươi ở đâu! Dám nói chuyện với ta như vậy! Xem ra còn chưa ăn được giáo huấn!"
Mấy ngày nay Mao thị cứ như ăn thuốc nổ, ai nói một câu không hợp cũng nổi giận một trận. Bị Vương Thù vạch mặt, lập tức phát điên. Khi còn trẻ bà ta không tranh được Lưu thị người đã chết, sau khi lật mình còn bị nữ nhi của Lưu thị làm ghê tởm, trong lòng càng hận. Mở miệng chính là đã định một hôn sự tốt cho nàng.
Vương Thù biến sắc: "Bà nói gì? Hôn sự gì?"
Mao thị lạnh lùng hừ một tiếng. Ném lại một câu: "Thời gian này ngươi không cần phải làm gì cả, đừng nghĩ việc ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà đợi gả đi!” Rồi đứng dậy.
Vương Thù phản ứng lại, định đuổi theo, lại bị vú già túm lấy tay.
Cửa cạch một tiếng bị khóa lại từ bên ngoài.
Buổi tối khi dùng cơm, Vương Thù phát hiện đồ ăn lại bị khấu trừ. Không chỉ không đưa đồ ăn tới, bọn vú già còn đi vào lục soát một phen, vơ vét sạch tất cả đồ ăn nàng cất giấu.
Lòng nàng không khỏi trầm xuống, gõ song cửa, gọi Dương bà tử giữ cửa tới.
Dương bà tử vốn hầu hạ trong viện của Vương Huyền Chi. Một buổi chiều hôm nay không thấy đâu. Trời tối đen mới trở về, lúc này lại gần nói: "Thư Nhi, hôm nay Ca Nhi bị thái thái đưa đến huyện thành. Thư Nhi người lại chờ một chút, qua hai ngày mới có thể truyền lời."
Dương bà tử nói vậy, Vương Thù mới nhớ lại. Mao thị vì phòng ngừa cái bụng gây ra chuyện, tính giấu đến khi hài tử ra đời, cố ý tống Vương Huyền Chi đến học viện huyện thành. Không cho trở về.
Mao thị này!
Trong lòng nghẹn lại, Vương Thù hối hận mình lại quên chuyện quan trọng như vậy.
Chuyện kiếp trước đã qua rất lâu, ký ức của nàng chỉ còn mơ hồ. Lúc này nàng mới nhớ ra, bởi vì Vương Huyền Chi không ở nhà, nàng mới đánh chủ ý tới trên đầu Cố Phỉ.
Bên này Vương Thù đợi một buổi chiều, không đợi được Vương Huyền Chi, ngược lại đợi tới Mao thị.
Lần này đến, tình trạng của Mao thị cực kỳ tệ.
Vẫn là trang phục mới tinh, có lẽ vì ngày xưa ăn mặc quá kém, bây giờ tức nước vỡ bờ. Mỗi ngày Mao thị đều phải một thân y phục mới. Trên mặt trang điểm đậm. Nhưng phấn dày cũng không che được vết thâm dưới mắt.
Vương Thù lạnh lùng nhìn bà ta, đồ trang điểm thời cổ có hàm lượng chì rất cao. Mao thị mang thai còn mỗi ngày tô son chát phấn, không biết có ảnh hưởng đến hài tử hay không.
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng Vương Thù lại không nói gì.
Mao thị vốn đã bực bội nóng nảy, giờ thấy Vương Thù môi không điểm mà thắm, một hơi vô cớ nghẹn trong cổ họng.
"Thù Thư Nhi thật đúng là ung dung." Mao thị âm dương quái khí đâm chọt một câu.
Nếu đã xé rách mặt, Vương Thù cũng không cần giữ thái độ tiểu bối. Khẽ cười nói: "Mong muốn không nhiều, lại trẻ tuổi, tất nhiên có thể an tâm vui vẻ. Không giống mẫu thân, một đống tuổi còn mang thai, tất nhiên nhiều chuyện phiền lòng."
Mao thị châm chọc nàng không được, còn bị nàng đâm ngược lại, lập tức nổi giận: "Vương Thù! Ngươi đặt cha ngươi ở đâu! Dám nói chuyện với ta như vậy! Xem ra còn chưa ăn được giáo huấn!"
Mấy ngày nay Mao thị cứ như ăn thuốc nổ, ai nói một câu không hợp cũng nổi giận một trận. Bị Vương Thù vạch mặt, lập tức phát điên. Khi còn trẻ bà ta không tranh được Lưu thị người đã chết, sau khi lật mình còn bị nữ nhi của Lưu thị làm ghê tởm, trong lòng càng hận. Mở miệng chính là đã định một hôn sự tốt cho nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Thù biến sắc: "Bà nói gì? Hôn sự gì?"
Mao thị lạnh lùng hừ một tiếng. Ném lại một câu: "Thời gian này ngươi không cần phải làm gì cả, đừng nghĩ việc ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà đợi gả đi!” Rồi đứng dậy.
Vương Thù phản ứng lại, định đuổi theo, lại bị vú già túm lấy tay.
Cửa cạch một tiếng bị khóa lại từ bên ngoài.
Buổi tối khi dùng cơm, Vương Thù phát hiện đồ ăn lại bị khấu trừ. Không chỉ không đưa đồ ăn tới, bọn vú già còn đi vào lục soát một phen, vơ vét sạch tất cả đồ ăn nàng cất giấu.
Lòng nàng không khỏi trầm xuống, gõ song cửa, gọi Dương bà tử giữ cửa tới.
Dương bà tử vốn hầu hạ trong viện của Vương Huyền Chi. Một buổi chiều hôm nay không thấy đâu. Trời tối đen mới trở về, lúc này lại gần nói: "Thư Nhi, hôm nay Ca Nhi bị thái thái đưa đến huyện thành. Thư Nhi người lại chờ một chút, qua hai ngày mới có thể truyền lời."
Dương bà tử nói vậy, Vương Thù mới nhớ lại. Mao thị vì phòng ngừa cái bụng gây ra chuyện, tính giấu đến khi hài tử ra đời, cố ý tống Vương Huyền Chi đến học viện huyện thành. Không cho trở về.
Mao thị này!
Trong lòng nghẹn lại, Vương Thù hối hận mình lại quên chuyện quan trọng như vậy.
Chuyện kiếp trước đã qua rất lâu, ký ức của nàng chỉ còn mơ hồ. Lúc này nàng mới nhớ ra, bởi vì Vương Huyền Chi không ở nhà, nàng mới đánh chủ ý tới trên đầu Cố Phỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro