[Làm Giàu] Sau Khi Xuyên Thành Ái Thiếp Của Thái Tử
Ta Muốn Về Nhà...
2024-10-30 10:52:42
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Kiếp trước nàng làm nghiên cứu mười mấy năm trong ruộng, trừ nghiên cứu lai giống lúa, cũng nghịch những trái cây rau quả khác. Cộng thêm thân cha ủng hộ, trời năm biển bắc vơ vét không ít đồ hiếm cho nàng.
Trừng trị Mao thị chưa gấp, trước xem thử đồ bên trong tư kho còn ở đó hay không.
Một nhóm người vốn vội vàng, lúc này khi xông vào viện Vương Thù, chẳng qua chỉ tốn một nén nhang. Tư phòng của Vương Thù ở ngay phía sau chính phòng của nàng, viện của chính nàng, đương nhiên quen cửa quen nẻo.
Đoàn người xông tới nam viện. Vòng qua chính phòng phía trước, đến phía sau. Quả nhiên là một dãy phòng khá thấp. Vương Thù quen thuộc đi tới trước một căn phòng trống khoảng bốn mươi mét vuông, giơ tay kéo chìa khóa trên cổ xuống. Đồ cất ở đây, là đồ chơi mới lạ từ nhỏ tới lớn Vương Thù được thân cha tìm khắp nơi mang về cho nàng. Cũng có vốn riêng nhiều năm cha nương cho nàng.
Nhưng chờ nàng giơ tay tới cửa, liền nghe rầm một tiếng, cánh cửa ngã vào trong.
Cửa tư kho bị tháo.
Vương Thù sửng sốt một chút, vội vàng lao vào. Đồ vật có giá trị bên trong đều bị lấy sạch.
Chuyện ngoài ý liệu trong dự liệu.
Sớm biết Mao thị tham lam, thủ đoạn hạ lưu, khi thấy vật giá trị không còn một món, Vương Thù lại có chút nực cười. Nàng dẫn mấy người lật tung trong ngoài tư kho một lần, chắc chắn một đồng xu cũng không còn, rốt cuộc chết tâm.
Cũng may hạt giống đều ở đây.
Mao thị luôn khịt mũi coi thường Vương Thù là thiên kim phú gia lại thích lăn lộn trong bùn, đương nhiên không coi trọng những hạt giống này. Hạt giống và đồ chơi Vương Thù chơi khi còn bé chất cùng một chỗ.
Vương Thù cúi xuống, cẩn thận hốt hạt giống vào lại túi, lại chia ra cột chặt.
Một lúc lâu sau, hít sâu một hơi: "Mang những thứ này lên xe đi."
Đám hộ vệ trố mắt nhìn nhau, cũng không nói gì. Đồ không nhiều, bọn họ sức lơn, một tay có thể nhấc mấy túi. Những đồ này đương nhiên không cần đến bốn người, kêu một người xếp lên xe, Vương Thù thì dẫn nhưng người khác đi Đông uyển tìm.
A, đồ của nàng, lấy bao nhiêu, nôn ra hết cho nàng!
Hôm nay đám hộ vệ được an bài ra ngoài, là làm chỗ dựa cho Vương Thù, đương nhiên là nghe lệnh làm việc. Mấy người khí thế hung hăng mang đoàn người xông vào Đông uyển, cửa cũng không cần đạp, liền tiến vào.
Hạ nhân cả viện sợ như chim cút rúc trong góc tường, không ngờ lại xông vào một viện không người.
Cũng là lúc này, Vương Thù mới biết tiểu tử Vương Huyền Chi này lỗ mãng quá mức như vậy. Mấy ngày nàng xuất giá, tiểu tử Vương Huyền Chi này im hơi lặng tiếng làm đại sự.
Lúc đầu Vương Thù dặn dò cậu nhất định phải lấy lại chìa khóa việc bếp núc hoặc là ngọc ấn chưởng nhà, điều nàng cho là kỳ quái nhất, là đi trộm. Không ngờ Vương Huyền Chi cậu lại không bình thường, cậu trắng trợn cướp. Hơn nữa không biết cậu chiêu mộ một đám người lợi hại từ đâu tới, trực tiếp ầm ĩ đến trước Mao thị. Mao thị bụng lớn đột nhiên bị người bắt gặp, dưới cơn tức mà sinh non.
Kiếp trước nàng làm nghiên cứu mười mấy năm trong ruộng, trừ nghiên cứu lai giống lúa, cũng nghịch những trái cây rau quả khác. Cộng thêm thân cha ủng hộ, trời năm biển bắc vơ vét không ít đồ hiếm cho nàng.
Trừng trị Mao thị chưa gấp, trước xem thử đồ bên trong tư kho còn ở đó hay không.
Một nhóm người vốn vội vàng, lúc này khi xông vào viện Vương Thù, chẳng qua chỉ tốn một nén nhang. Tư phòng của Vương Thù ở ngay phía sau chính phòng của nàng, viện của chính nàng, đương nhiên quen cửa quen nẻo.
Đoàn người xông tới nam viện. Vòng qua chính phòng phía trước, đến phía sau. Quả nhiên là một dãy phòng khá thấp. Vương Thù quen thuộc đi tới trước một căn phòng trống khoảng bốn mươi mét vuông, giơ tay kéo chìa khóa trên cổ xuống. Đồ cất ở đây, là đồ chơi mới lạ từ nhỏ tới lớn Vương Thù được thân cha tìm khắp nơi mang về cho nàng. Cũng có vốn riêng nhiều năm cha nương cho nàng.
Nhưng chờ nàng giơ tay tới cửa, liền nghe rầm một tiếng, cánh cửa ngã vào trong.
Cửa tư kho bị tháo.
Vương Thù sửng sốt một chút, vội vàng lao vào. Đồ vật có giá trị bên trong đều bị lấy sạch.
Chuyện ngoài ý liệu trong dự liệu.
Sớm biết Mao thị tham lam, thủ đoạn hạ lưu, khi thấy vật giá trị không còn một món, Vương Thù lại có chút nực cười. Nàng dẫn mấy người lật tung trong ngoài tư kho một lần, chắc chắn một đồng xu cũng không còn, rốt cuộc chết tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng may hạt giống đều ở đây.
Mao thị luôn khịt mũi coi thường Vương Thù là thiên kim phú gia lại thích lăn lộn trong bùn, đương nhiên không coi trọng những hạt giống này. Hạt giống và đồ chơi Vương Thù chơi khi còn bé chất cùng một chỗ.
Vương Thù cúi xuống, cẩn thận hốt hạt giống vào lại túi, lại chia ra cột chặt.
Một lúc lâu sau, hít sâu một hơi: "Mang những thứ này lên xe đi."
Đám hộ vệ trố mắt nhìn nhau, cũng không nói gì. Đồ không nhiều, bọn họ sức lơn, một tay có thể nhấc mấy túi. Những đồ này đương nhiên không cần đến bốn người, kêu một người xếp lên xe, Vương Thù thì dẫn nhưng người khác đi Đông uyển tìm.
A, đồ của nàng, lấy bao nhiêu, nôn ra hết cho nàng!
Hôm nay đám hộ vệ được an bài ra ngoài, là làm chỗ dựa cho Vương Thù, đương nhiên là nghe lệnh làm việc. Mấy người khí thế hung hăng mang đoàn người xông vào Đông uyển, cửa cũng không cần đạp, liền tiến vào.
Hạ nhân cả viện sợ như chim cút rúc trong góc tường, không ngờ lại xông vào một viện không người.
Cũng là lúc này, Vương Thù mới biết tiểu tử Vương Huyền Chi này lỗ mãng quá mức như vậy. Mấy ngày nàng xuất giá, tiểu tử Vương Huyền Chi này im hơi lặng tiếng làm đại sự.
Lúc đầu Vương Thù dặn dò cậu nhất định phải lấy lại chìa khóa việc bếp núc hoặc là ngọc ấn chưởng nhà, điều nàng cho là kỳ quái nhất, là đi trộm. Không ngờ Vương Huyền Chi cậu lại không bình thường, cậu trắng trợn cướp. Hơn nữa không biết cậu chiêu mộ một đám người lợi hại từ đâu tới, trực tiếp ầm ĩ đến trước Mao thị. Mao thị bụng lớn đột nhiên bị người bắt gặp, dưới cơn tức mà sinh non.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro