[Làm Giàu] Sau Khi Xuyên Thành Ái Thiếp Của Thái Tử
Thật Trùng Hợp...
2024-10-30 10:52:42
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một người khác là đích nữ thứ tư nhà đại mã thương bản địa, Ôn thị. Người tính tình hướng ngoại chính là Ôn thị này, vừa đi vào một lát đã thăm dò rõ ràng những người khác.
Biết rõ thân thế của mấy người, ánh mắt rơi trên người Vương Thù liền phân tán đi rất nhiều.
Nói cho cùng, cô nương ở phu gia có thể được sủng hay không, địa vị ổn được không, vẫn phải dựa vào gia thế hiển hách trợ giúp. Vương Thù dù có một khuôn mặt thiên tiên, nhà không ai trợ giúp cũng không thành được chuyện.
Lâm thị cường điệu nhìn vào nữ nhi đại mã thương Ôn thị. Tô ma ma hiểu ý, sai người phát lễ ra mắt.
Lâm thị nói mệt mỏi, xua tay ra hiệu tất cả giải tán. Để cho ma ma tự xem mà an bài chỗ ở cho mấy tân nhân. Vịn tay a hoàn rời đi. Tô ma ma thay chủ tử trấn an tân nhân mấy câu. Vừa đấm vừa xoa, còn phải tán dương nhân nghĩa của chủ tử.
Mặc kệ tân nhân nghe, trong lòng nghĩ gì, giao phó mấy câu xong, bà ta cũng liền công thành lui thân.
Bốn tân nhân, chỗ ở ba người đều không đổi, chỉ có chỗ ở của Ôn thị bị điều chỉnh. Vốn ở Tú Tâm các phải dọn đến một viện ở phía bắc. Bên cạnh mỗi người thêm một a hoàn, nói là chủ tử ban thưởng.
Vương Thù dẫn nha hoàn đi, lúc này mới biết Lưu thị đi cùng đường với nàng.
Hai người khi tới không chạm mặt, khi về lại cùng một đường.
Lưu thị có khuôn mặt tròn nhỏ, môi mỏng mi mảnh, làn da rất trắng. Vòng eo một tay không nắm chặt, nhưng trước ngực lại cao ngất. Khuôn mặt không phải đẹp nhất trong mấy người, nhưng toàn thân khí chất nhu nhược vô cùng bắt mắt. Mi mắt vừa nhấc, đôi mắt sâu như ao nước mùa xuân, phải nói phong thái vô cùng khiến người yêu mến.
Vương Thù cảm nhận được tầm mắt nhìn tới, ngẩng đầu mới phát hiện Lưu thị đang nhìn nàng.
Bị Vương Thù bắt được, nàng ta tựa như chim tước bị hoảng sợ cúi đầu xuống. Nhút nhát cười với Vương Thù.
Vương Thù nhếch môi, trời nắng như vậy, nàng cũng không có tâm tình trò chuyện. Khẽ gật đầu, rồi theo ma ma quay đầu đi. Ánh mắt sau lưng còn dõi theo từ rất xa, mãi đến khi Vương Thù vào phòng, vẫn còn cảm nhận được Lưu thị đang nhìn nàng.
Lưu thị là thứ trưởng nữ của huyện lệnh Lưu Nhân, do thiếp thất của Lưu Nhân sinh. Thiếp thất một gia tộc, nếu không phải thật sự được sủng, chắc chắn sẽ không có cơ hội sinh ra thứ trưởng nữ. Lưu thị có thể được ra đời lại được nuôi một cách quý báu như vậy, đương nhiên ở nhà được cưng chiều không ít. Nàng ta được cưng chiều vậy, theo lý tìm một quý tử hàn môn làm chính thê là dễ như trở tay, đâu đến nỗi phải vào Tiêu trạch làm thiếp?
Đại khái vì nàng ta biết nhiều nội tình hơn người khác một chút. Tới giành phú quý!
Một năm trước, khi Tiêu trạch muốn đặt mua xây dựng ở huyện Lâm An, nàng ta liền nghe cha đề cập tới. Chủ nhân tòa nhà này không tầm thường, là quý nhân thiên gia. Vô luận người nhà này làm gì, đều không thể xen vào, lúc đó Lưu thị nghe được, đặt trong lòng suy tính mấy đêm, do vậy mà nhớ thương.
Một người khác là đích nữ thứ tư nhà đại mã thương bản địa, Ôn thị. Người tính tình hướng ngoại chính là Ôn thị này, vừa đi vào một lát đã thăm dò rõ ràng những người khác.
Biết rõ thân thế của mấy người, ánh mắt rơi trên người Vương Thù liền phân tán đi rất nhiều.
Nói cho cùng, cô nương ở phu gia có thể được sủng hay không, địa vị ổn được không, vẫn phải dựa vào gia thế hiển hách trợ giúp. Vương Thù dù có một khuôn mặt thiên tiên, nhà không ai trợ giúp cũng không thành được chuyện.
Lâm thị cường điệu nhìn vào nữ nhi đại mã thương Ôn thị. Tô ma ma hiểu ý, sai người phát lễ ra mắt.
Lâm thị nói mệt mỏi, xua tay ra hiệu tất cả giải tán. Để cho ma ma tự xem mà an bài chỗ ở cho mấy tân nhân. Vịn tay a hoàn rời đi. Tô ma ma thay chủ tử trấn an tân nhân mấy câu. Vừa đấm vừa xoa, còn phải tán dương nhân nghĩa của chủ tử.
Mặc kệ tân nhân nghe, trong lòng nghĩ gì, giao phó mấy câu xong, bà ta cũng liền công thành lui thân.
Bốn tân nhân, chỗ ở ba người đều không đổi, chỉ có chỗ ở của Ôn thị bị điều chỉnh. Vốn ở Tú Tâm các phải dọn đến một viện ở phía bắc. Bên cạnh mỗi người thêm một a hoàn, nói là chủ tử ban thưởng.
Vương Thù dẫn nha hoàn đi, lúc này mới biết Lưu thị đi cùng đường với nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người khi tới không chạm mặt, khi về lại cùng một đường.
Lưu thị có khuôn mặt tròn nhỏ, môi mỏng mi mảnh, làn da rất trắng. Vòng eo một tay không nắm chặt, nhưng trước ngực lại cao ngất. Khuôn mặt không phải đẹp nhất trong mấy người, nhưng toàn thân khí chất nhu nhược vô cùng bắt mắt. Mi mắt vừa nhấc, đôi mắt sâu như ao nước mùa xuân, phải nói phong thái vô cùng khiến người yêu mến.
Vương Thù cảm nhận được tầm mắt nhìn tới, ngẩng đầu mới phát hiện Lưu thị đang nhìn nàng.
Bị Vương Thù bắt được, nàng ta tựa như chim tước bị hoảng sợ cúi đầu xuống. Nhút nhát cười với Vương Thù.
Vương Thù nhếch môi, trời nắng như vậy, nàng cũng không có tâm tình trò chuyện. Khẽ gật đầu, rồi theo ma ma quay đầu đi. Ánh mắt sau lưng còn dõi theo từ rất xa, mãi đến khi Vương Thù vào phòng, vẫn còn cảm nhận được Lưu thị đang nhìn nàng.
Lưu thị là thứ trưởng nữ của huyện lệnh Lưu Nhân, do thiếp thất của Lưu Nhân sinh. Thiếp thất một gia tộc, nếu không phải thật sự được sủng, chắc chắn sẽ không có cơ hội sinh ra thứ trưởng nữ. Lưu thị có thể được ra đời lại được nuôi một cách quý báu như vậy, đương nhiên ở nhà được cưng chiều không ít. Nàng ta được cưng chiều vậy, theo lý tìm một quý tử hàn môn làm chính thê là dễ như trở tay, đâu đến nỗi phải vào Tiêu trạch làm thiếp?
Đại khái vì nàng ta biết nhiều nội tình hơn người khác một chút. Tới giành phú quý!
Một năm trước, khi Tiêu trạch muốn đặt mua xây dựng ở huyện Lâm An, nàng ta liền nghe cha đề cập tới. Chủ nhân tòa nhà này không tầm thường, là quý nhân thiên gia. Vô luận người nhà này làm gì, đều không thể xen vào, lúc đó Lưu thị nghe được, đặt trong lòng suy tính mấy đêm, do vậy mà nhớ thương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro