[Làm Giàu] Sau Khi Xuyên Thành Ái Thiếp Của Thái Tử
Trấn Thanh Hà (...
2024-10-30 10:52:42
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mao thị một tay bưng ly trà, chậm rãi nhấp từng ngụm. Chân đắp một chiếc thảm rất dày, che cái bụng đã nhô cao. Trông thấy Vương Thù từ cửa sau tiến vào, ánh mắt ác liệt của bà ta quét tới, cảnh cáo nàng lát nữa không được nói bậy.
Vương Thù cụp mắt nhìn hai cái tay trên tay mình, nâng mắt nhìn về phía các quản sự ngồi trong sảnh.
Những chưởng quỹ này hàng năm đều phải đến gặp chủ gia hai lần. Một là phải báo cáo tình hình kinh doanh của cửa hàng các nơi. Hai là giữ liên hệ thực với chủ gia. Nếu không thời gian dài, chỉ sợ sinh ra lòng riêng.
Lúc này cũng không có gì để hàn huyên, các chưởng quỹ trình sổ sách và lợi tức của mình lên.
Sợ tiểu chủ tử không nhận ra ai với ai, bọn họ còn đặc biệt giới thiệu bản thân và cửa hàng sản nghiệp kinh doanh dưới quyền.
Nhắc đến thì, đây không phải lần đầu tiên các chưởng quỹ gặp Vương Thù. Khi Vương Thù còn nhỏ, thường được Vương Trình Cẩm mang theo bên người. Chỉ là mấy năm gần đây cô nương lớn, mới không để nàng lộ mặt nữa. Bọn họ là lần đầu gặp được Vương Huyền Chi.
Để tiểu chủ tử có thể nghe hiểu, mỗi người đều nói hết sức cặn kẽ.
Hạ nhân tiếp nhận lợi tức và sổ sách, chia làm hai phần. Sổ sách đưa đến tay Vương Huyền Chi, lợi tức thì vòng qua bình phong, đưa đến tay Mao thị.
Bình phong này làm bằng tơ lụa. Tuy nói có hình thêu lớn phức tạp, nhưng vẫn loáng thoáng thấy được động tĩnh của người bên trong. Mao thị vừa nhận được rương tiền liền nóng lòng mở ra đếm.
Bà ta vội vàng như vậy, vẻ mặt các chưởng quỹ trong khách sảnh đều hơi khác.
Các chưởng quỹ đều là nhân tinh, bản lĩnh nhìn người nhìn chuyện phải có. Chuyện của chủ gia không tới phiên bọn họ xen vào. Nhưng không thể không nói, hành động này của Mao thị, làm ấn tượng đối với tân chủ mẫu của Vương gia rớt xuống rất nhiều.
Các chưởng quỹ nói rất nhiều, cứ như niệm kinh vậy, niệm đến Vương Huyền Chi hoa đầu hoa mắt.
Cậu lật một cuốn sổ, lại xem không hiểu, có chút ngồi không yên.
"Ca Nhi, thương đạo phía tây đã thông, với chúng ta mà nói có lợi ích rất lớn." Lương quản sự cửa hàng tơ lụa nói: "Mấy năm nay Tây Vực và Đại Khánh khai thông thương đạo, bổ sung lẫn nhau. Tơ lụa, đồ sứ, thuốc men của Đại Khánh đều là những mặt hàng khan hiếm ở Tây Vực. Một chuyến đi, đúng là hao thời tổn lực, nhưng lợi tức một chuyến kiếm được bằng cả một năm vận hành."
"Ông nói thì hay lắm, vậy ông có biết con đường đó có bao nhiêu mã phỉ không? Có bao nhiêu trạm gác không?" Lâm sư phó tiêu đội lập tức nói: "Đi con đường này, sẽ gặp bao nhiêu nguy hiểm. Có phải có đi không có về hay không, ông dám đảm bảo không?"
"Nhưng chỉ cần khai thông..."
"Khai thông khai thông, vậy ông thông đi! Không phải huynh đệ thủ hạ ông đánh cược mạng sống, tất nhiên nói được ung dung rồi!"
"Tiểu chủ tử người thấy sao?"
Hai người tranh chấp không ngừng, quay sang hỏi Vương Huyền Chi. Vương Huyền Chi sao hiểu được, liền quay đầu trông mong nhìn Vương Thù.
Mao thị một tay bưng ly trà, chậm rãi nhấp từng ngụm. Chân đắp một chiếc thảm rất dày, che cái bụng đã nhô cao. Trông thấy Vương Thù từ cửa sau tiến vào, ánh mắt ác liệt của bà ta quét tới, cảnh cáo nàng lát nữa không được nói bậy.
Vương Thù cụp mắt nhìn hai cái tay trên tay mình, nâng mắt nhìn về phía các quản sự ngồi trong sảnh.
Những chưởng quỹ này hàng năm đều phải đến gặp chủ gia hai lần. Một là phải báo cáo tình hình kinh doanh của cửa hàng các nơi. Hai là giữ liên hệ thực với chủ gia. Nếu không thời gian dài, chỉ sợ sinh ra lòng riêng.
Lúc này cũng không có gì để hàn huyên, các chưởng quỹ trình sổ sách và lợi tức của mình lên.
Sợ tiểu chủ tử không nhận ra ai với ai, bọn họ còn đặc biệt giới thiệu bản thân và cửa hàng sản nghiệp kinh doanh dưới quyền.
Nhắc đến thì, đây không phải lần đầu tiên các chưởng quỹ gặp Vương Thù. Khi Vương Thù còn nhỏ, thường được Vương Trình Cẩm mang theo bên người. Chỉ là mấy năm gần đây cô nương lớn, mới không để nàng lộ mặt nữa. Bọn họ là lần đầu gặp được Vương Huyền Chi.
Để tiểu chủ tử có thể nghe hiểu, mỗi người đều nói hết sức cặn kẽ.
Hạ nhân tiếp nhận lợi tức và sổ sách, chia làm hai phần. Sổ sách đưa đến tay Vương Huyền Chi, lợi tức thì vòng qua bình phong, đưa đến tay Mao thị.
Bình phong này làm bằng tơ lụa. Tuy nói có hình thêu lớn phức tạp, nhưng vẫn loáng thoáng thấy được động tĩnh của người bên trong. Mao thị vừa nhận được rương tiền liền nóng lòng mở ra đếm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà ta vội vàng như vậy, vẻ mặt các chưởng quỹ trong khách sảnh đều hơi khác.
Các chưởng quỹ đều là nhân tinh, bản lĩnh nhìn người nhìn chuyện phải có. Chuyện của chủ gia không tới phiên bọn họ xen vào. Nhưng không thể không nói, hành động này của Mao thị, làm ấn tượng đối với tân chủ mẫu của Vương gia rớt xuống rất nhiều.
Các chưởng quỹ nói rất nhiều, cứ như niệm kinh vậy, niệm đến Vương Huyền Chi hoa đầu hoa mắt.
Cậu lật một cuốn sổ, lại xem không hiểu, có chút ngồi không yên.
"Ca Nhi, thương đạo phía tây đã thông, với chúng ta mà nói có lợi ích rất lớn." Lương quản sự cửa hàng tơ lụa nói: "Mấy năm nay Tây Vực và Đại Khánh khai thông thương đạo, bổ sung lẫn nhau. Tơ lụa, đồ sứ, thuốc men của Đại Khánh đều là những mặt hàng khan hiếm ở Tây Vực. Một chuyến đi, đúng là hao thời tổn lực, nhưng lợi tức một chuyến kiếm được bằng cả một năm vận hành."
"Ông nói thì hay lắm, vậy ông có biết con đường đó có bao nhiêu mã phỉ không? Có bao nhiêu trạm gác không?" Lâm sư phó tiêu đội lập tức nói: "Đi con đường này, sẽ gặp bao nhiêu nguy hiểm. Có phải có đi không có về hay không, ông dám đảm bảo không?"
"Nhưng chỉ cần khai thông..."
"Khai thông khai thông, vậy ông thông đi! Không phải huynh đệ thủ hạ ông đánh cược mạng sống, tất nhiên nói được ung dung rồi!"
"Tiểu chủ tử người thấy sao?"
Hai người tranh chấp không ngừng, quay sang hỏi Vương Huyền Chi. Vương Huyền Chi sao hiểu được, liền quay đầu trông mong nhìn Vương Thù.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro