Cúi Đầu (5)
2024-08-06 12:14:46
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lan Lan không hiểu, chân tay luống cuống, mặt mũi tràn đầy bối rối.
Trần Đại Lang rất vui mừng, đẩy nữ nhi: "Lan Lan, dập đầu cô cô đi!"
Nha đầu bảy tuổi đã biết giúp việc nhà, cho gà ăn, cắt cỏ, kiếm củi. Nếu nàng theo Trần Bảo Âm học chữ, làm việc nhà sẽ ít đi.
Nhưng Trần Đại Lang nghĩ đến nữ nhi về sau được gả vào nhà tốt, không nhịn được cao hứng. Cùng lắm là hắn làm việc nhiều hơn chút! Một nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt trầm mặc trung thực.
Lam Lam vô thức quỳ xuống, nhưng nàng không có dập đầu, khuôn mặt gầy chỉ to bằng lòng bàn tay, luống cuống bối rối nhìn về phía cửa.
Trong ánh mắt của nàng, Tiêu Bích Hà ...
Biểu cảm trên khuôn mặt thật lạ. Không cao hứng, nhưng cũng không phải không cao hứng. Giống như nhớ nhung, thẫn thờ, chua xót, oán hận.
"Biết chữ làm gì?" Giọng nói của nàng khác hẳn với sự khúm núm quá khứ, mà có chua ngoa, "Biết chữ thì có ích gì? Cùng ta vào bếp rửa bát đi!"
Nghe nàng nói như vậy, Lan Lan gần như lập tức nhảy dựng lên: "Ồ! Tốt! Tốt!"
Mới đi được hai bước đã bị Đỗ Kim Hoa ngăn cản.
“Rửa bát cái gì!” Đỗ Kim Hoa sắc mặt tối sầm ôm lấy tôn nữ, “Dập đầu với cô cô đi, sau này sẽ cùng cô cô học chữ!”
Không có mắt nhìn, một chút không phân rõ nặng nhẹ!
Đỗ Kim Hoa nhìn đại nhi tức với ánh mắt không hài lòng. Bà vốn cũng không hài lòng với đại nhi tức, chỉ là thường ngày nhị nhi tức ồn ào huyên náo, nên cũng không nói đến đại nhi tức.
Bị bà bà răn dạy một câu, Tiền Bích Hà đỏ mặt cụp mắt xuống. Môi mấp máy, như muốn nói: "Tùy mọi người."
Vội vã quay người, bước qua ngưỡng cửa đi vào bếp.
Lan Lan nhìn mẫu thân rời đi, vẻ mặt càng thêm hoang mang, nước mắt lưng tròng trào ra.
“Dập đầu đi!” Đỗ Kim Hoa nhíu mày, trực tiếp quay đầu nàng lại.
Khịt mũi, Lan Lan quỳ xuống dập đầu ba lần với Trần Bảo Âm: "Cô cô dạy con biết chữ."
Nụ cười trên mặt Trần Bảo Âm hơi nhạt đi, hài tử này không muốn biết chữ.
Không giống như Kim Lai, Kim Lai mặc dù bị lừa gạt, nhưng hắn chí ít cũng muốn ăn thịt. Còn Lan Lan chỉ muốn mẫu thân cao hứng.
“Đứng lên đi.” Nàng khom người xuống, một tay đỡ Kim Lai, một tay đỡ Lan Lan, “Đi nghỉ một lát đi, sau khi tỉnh dậy rửa mặt rửa tay sạch sẽ, cô cô dạy các ngươi viết tên của mình."
Kim Lai vô cùng cao hứng nhảy lên: "Dạ, cô cô!"
Lan Lan cũng cẩn thận đứng lên, thăm dò nhìn Trần Đại Lang rồi nhanh chóng thu tay lại: “Con, con đi giúp nương rửa bát.”
Không ai ngăn cản nàng.
Lan Lan khom người, tay chân mảnh khảnh như cây đậu, chớp mắt đã biến mất ở cửa.
“Tiểu tử!” Đỗ Kim Hoa tức giận.
Không trách hài tử, bà chỉ trách đại nhi tức! nói thế nào cũng là nữ nhi của Đại Lang, lại dạy hài tử thành ra như vầy!
Đỗ Kim Hoa không quen nhìn bộ dạng đó đại nhi tức. Người khác chưa kịp nói gì, nàng đã tự mình lùi lại, còn khiến Lan Lan sợ hãi rụt rè! Suốt ngày làm ra bộ dạng tức phụ chịu thiệt, cho ai nhìn?
Đỗ Kim Hoa biết tâm bệnh của Tiền Bích Hà. Nhưng mà, những năm này từ lúc nàng được gả vào nhà, bà có nói gì không? Không sinh được nhi tử thì không sinh được nhi tử! Bọn hắn còn trẻ, cứ từ tử mà sinh.
Nếu thật sự không thể sinh, vậy thì đừng sinh, đây chính là số mệnh! Oán trời oán đất không thay đổi được, còn không bằng nghĩ thoáng.
Trước đó Lâm Lang rời đi, Đỗ Kim Hoa muốn Lan Lan ngủ ở phòng chính, hài tử ngoan, lại ngày ngày bị thiên vị bà không đành lòng. Nhưng Tiền Bích Hà ra sức khước từ, Lan Lan không tình nguyện, Đỗ Kim Hoa đành từ bỏ ý định. Trước nay chỉ khi người khác đồng ý mình mới có chỗ làm người tốt. Nếu người ta không tình nguyện, vậy coi là hại người.
Lúc này, Đỗ Kim Hoa chỉ hy vọng tôn nữ đi theo cô cô, có thể mở mang tầm mắt, thoát khỏi tính nhút nhát. Nếu không, bộ dạng này thật khiến người ta nhìn tới đau mắt.
“Lan Lan còn nhỏ.” Nghe Đỗ Kim Hoa nói như vậy, Trần Đại Lãng cũng không nghĩ nhiều. Nữ hài tử, chính là nhút nhát một chút!
Đỗ Kim Hoa liếc mắt nhìn hắn, bĩu môi. Đồ ngốc, hắn biết cái gì!
Liếc Tôn Vô Nương một cái, sau đó nhìn ra ngoài cửa, hai tay chống nạnh quát: "Nói xem ai đối xử tệ với Bảo Nha, cứ ở đó chờ xem!"
"Nương, nghe người nói kìa." Tôn Vô Nương lập tức bĩu môi, "Cô cô của Kim Lai thông minh, xinh đẹp lại yêu thương điệt nhi, tìm đâu ra cô cô tốt như vậy? Ai mà không có lương tâm, con sẽ là người đầu tiên phản đối."
Có quỷ mới tin nàng! Trong lòng Đỗ Kim Hoa biết lời nói của nhị nhi tức không thể tin, nhưng vẫn là có chút cao hứng, miễn cưỡng nói: "Ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ lời mình nói."
Sau đó cũng không để ý tới nàng, khoát tay bắt đầu đuổi người: "Mọi người đều đi ra ngoài, Bảo Nha muốn nghỉ ngơi." Bà còn nhớ, buổi sáng Bảo Nha chân bị bỏng, ngồi vào bàn thiếu chút ngủ thiếp đi. Hài tử không biết đã bao lâu không ngủ ngon, đáng thương.
Trần Đại Lang nhấc chân đi ra ngoài, Trần Nhị Lang cùng Tôn Ngũ Nương mỗi người bế một một nhi tử cũng đi ra, Trần Đại Lang chuẩn bị tìm người tán gẫu, nhưng vừa bước ra khỏi phòng thì đã nghe thấy Đỗ Kim Hoa chỉ huy.
“Đi lấy chút cỏ tranh về.” Đỗ Kim Hoa ra lệnh, “Vừa hay sáng sớm ông đã mài lưỡi liềm, cắt một ít cỏ tranh về làm cho Bảo Nha cái chiếu.”
Không thê nhàn rỗi, Trần Đại Lang có chút tiếc nuối, nhưng cũng không nói gì, ông nhặt giỏ trên tường lên, quơ lấy cái liềm mới mài đi ra ngoài.
“Bảo Nha, đi ngủ đi.” Đỗ Kim Hoa quay đầu lại, khuôn mặt dữ dằn lập tức ôn nhu, “Nương rang đậu cho con.”
Đỗ Kim Hoa đã bận rộn cả buổi sáng, tiếp khách từ Hầu phủ, thu dọn giường chiếu, cẩn thận từng li từng tí lau sạch sẽ đôi giày thêu lấm lem bùn đất, giặt quần áo của cả nhà, chưng bánh bột mỳ, xử lý mâu thuẫn trong gia đình ... hiện tại còn muốn rang đậu cho nàng.
Bà không mệt sao? Bà không thể không mệt. Trần Bảo Âm trong lòng nóng lên, cảm thấy lồng ngực căng thẳng, nàng chớp chớp mắt, nụ cười ôn hòa khéo léo trên mặt biến mất, trở nên ngoan ngoãn trầm mặc: "Được."
Dưới cái nhìn chăm chú của Đỗ Kim Hoa, Trần Bảo Âm cởi giày đi ngủ.
Đỗ Kim Hoa kéo chăn lại cho nàng, nhìn nàng trùm kín người, lúc này mới yên tâm nhẹ nhàng bước ra ngoài, đóng cửa lại.
"Cạch" một tiếng, cửa đóng lại.
Ánh sáng trong phòng đột nhiên mờ đi. Trần Bảo Âm chớp mắt, nhìn mái nhà tồi tàn, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên. Còn tốt. Cho đến bây giờ, hết thảy vẫn còn tốt.
Rồi sẽ tốt hơn. Nàng nhắm mắt lại, cố xua đi bao nhiêu suy nghĩ hỗn loạn ập đến trước mắt.
Quang ảnh và âm thanh dường như biến mất trong nháy mắt, thiếu nữ có gương mặt trắng trẻo men ngọc dần chìm vào giấc ngủ say. Hàng mi dày và dài giống như hai tuyến phòng thủ, bảo vệ mí mắt dưới. Khi chìm vào giấc ngủ, gương mặt nàng tĩnh lặng một cách kỳ lạ, lại hiện ra một chút mong manh của trẻ con.
Cách Trần gia không xa, tại Lê Hoa trấn.
Cố Viễn Đình đột nhiên mở mắt ra.
Ký ức trước khi ý thức biến mất nhanh chóng quay trở lại, ánh mắt hắn lập tức trở nên cảnh giác, vội vàng vén chăn ngồi dậy.
Khi nhìn rõ xung quanh, hắn không khỏi sững người. Căn phòng trống, đồ đạc đơn sơ, là của hắn... Là sắp xếp trước khi hắn kết hôn.
Chuyện gì xảy ra? Là ai bố trí?
Thân thể Cố Đình Viễn căng thẳng, ánh mắt cảnh giác. Từ 5 năm trước, từ khi hắn và Bảo Âm kết hôn, căn phòng này đã trở thành phòng tân hôn của họ. Hắn nhớ rõ ràng từng chi tiết, giá sách của hắn, bàn đọc sách đều chuyển ra sát vách, nơi đặt giá sách thì đặt tủ quần áo của Bảo Âm, còn nơi đặt bàn đọc sách đặt bàn trang điểm của Bảo Âm.
Bảo Âm có tính cách hoạt bát, tươi sáng, thường hái hoa cắm trong bình đặt trên bậu cửa sổ để trang trí trong phòng.
Nhưng bây giờ, cửa sổ đóng chặt, bệ cửa sổ trống trơn.
Không thể nào là có người bố trí để hãm hại hắn. Năm năm trước hắn thi không đậu, không lọt vào mắt của những người đó, bọn họ sẽ không biết hắn hiện tại sống như thế nào.
Nhức đầu, cơ thể phát sốt không còn chút sức lực nào, giống như bị nhiễm phong hàn. Cố Đình Viễn xoa xoa thái dương, đầu ngón tay lạnh lẽo mang theo một chút tỉnh táo.
Hắn xuống giường đi đến bên cửa sổ, đặt những ngón tay lên góc cửa sổ. Ngay lúc hắn chuẩn bị phát lực thì có chút sững sờ.
Hắn kinh ngạc nhìn những ngón tay của mình. Mềm mại hơn nhiều, không có dấu vết thô ráp của kẻ thổi lửa nấu cơm quanh năm. Làn da mịn màng, có lần lén khắc gương hộp cho Bảo Âm không cần thận để lại một vết sẹo hình lưỡi liềm, giờ cũng không thấy.
Tim hắn nhảy dựng lên, đột nhiên đẩy cửa sổ ra, trong nháy mắt, ánh sáng chói mắt tràn vào, hắn bị chiếu tới đến nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra, hắn thấy một phụ nhân búi tóc kiểu nữ tử đang ngồi trong sân, quay lưng về phía hắn. Nước mắt lập tức trào ra, hắn đột nhiên xoay người, chạy ra khỏi phòng: “Tỷ tỷ!” Hắn hoàn toàn không thích ứng với thân hình gầy gò của mình, thậm chí còn loạng choạng.
Trong viện, Cố Thư Dung đang làm giày.
Nghe thấy tiếng động, nàng quay đầu lại nhìn, kinh ngạc nói: "Làm sao vậy? Đừng chạy, đừng chạy, đệ còn chưa khỏi phong hàn, không phải vừa nãy còn nói đau đầu sao? ?"
Cố Viễn Đình đã chạy đến chỗ nàng rồi. Vạt áo còn chưa hạ xuống, hắn vội vàng lau hốc mắt, nhìn thẳng vào người trước mặt còn có thể cười động đậy.
“Gặp ác mộng?” Cố Thư Dung buồn cười, dùng mũi kim gãi gãi da đầu, cúi đầu sờ sờ đế giày, “Đệ bao nhiêu tuổi rồi, gặp ác mộng còn khóc, đệ muốn ta cười chết sao? Về nhà mặc thêm y phục."
Cổ họng tựa hồ bị cái gì chặn lại, Cố Đình Viễn nắm chặt tay lại mở miệng: "Tỷ tỷ."
“Làm sao vậy?” Cố Thư Dung ngẩng đầu.
Cố Viễn Đình nhìn tỷ tỷ vẫn còn sống, kinh hỉ, hối hận lại hét lên: "Tỷ tỷ!"
“Ngươi làm sao vậy?” Cố Thư Dung trở nên cảnh giác, “Ngươi rốt cuộc có ý đồ gì?”
Người người đều biết đệ đệ ôn nhu dịu dàng, đều cảm thấy anh ấy mềm lòng thiện lương, chỉ có Cố Thư Dung biết đệ đệ nàng là người nhiều tính xấu, cứng rắn, bướng bỉnh.
Lúc này nước mắt lưng tròng, còn ba lần gọi nàng tỷ tỷ, điều này khiến Cố Thư Dung cảm giác không lành: " Không cho phép chép sách, nhà chúng ta có tiền. Không cho phép cho người khác vay, nhà chúng ta cũng không nhiều bạc."
Cố Viễn Đình có một bạn đồng môn nhưng gia cảnh bần hàn, trên có lão mẫu dưới có ấu muội, cắn răng quyết tâm đọc sách để có công danh. Nghĩ đến đệ đệ cho hắn vay, Cố Thư Dung cúi đầu tiếp tục nạp đế giày: "Trước đệ cho hắn mượn, cũng không cần hắn trả lại. Giờ lại muốn cho mượn, nhà cũng không có đủ."
Nghĩ đến đệ đệ cố chấp, cô lại nói: " Vương viên ngoại chọn trúng hắn làm nữ tế, hắn cúi đầu thì cái gì cũng có. A Viễn, tỷ nói đệ biết, nam nhân không chịu cúi đầu, làm quan cũng không được lâu, đệ tránh hắn xa một chút!"
Năm năm trước Cố Đình Viễn nghe lời tỷ tỷ mình. Đồng môn kia của hắn thực sự trở thành nữ tế của Vương viên ngoại. Về sau, đồng môn thi đậu công danh, Vương tiểu thư lại không được hưởng phúc, phủ Vương viên ngoại bốc cháy, suýt chút diệt môn.
"Đệ nghe lời tỷ tỷ." Cho dù là giấc mơ, Cố Đình Viễn cũng muốn nghe lời tỷ tỷ.
“Tỷ, mời đại phu đi.” Hắn lại nói, “Đệ không thoải mái.”
"Cái gì? Lại không thoải mái sao?" Cố Thư Dung sửng sốt, vội vàng đặt giỏ xuống, "Chờ một chút, tỷ đi mời đại phu."
Xoa xoa tay, vội vàng lấy bạc đi tới: “Đệ đừng đứng ở ngoài, trở vào trong nhà nằm đi.” Nói xong liền đi ra cửa.
Cố Đình Viễn nhìn bóng dáng tỷ tỷ biến mất ở ngoài cửa, nước mắt vừa lau lại trào ra, hắn lại cúi đầu lau đi.
Cho dù là ở trong mơ, hắn cũng muốn khỏa lấp nỗi ân hận trong lòng.
Hắn cùng tỷ tỷ sống nương tựa nhau. Phụ mẫu qua đời sớm, tỷ tỷ mười hai tuổi, hắn bảy tuổi. tỷ tỷ đã nói, nhà tỷ phu là gia đình nề nếp sẽ che chở tỷ đệ bọn họ, dù sản nghiệp nhỏ bé nhưng không ai khi dễ, hắn còn được đọc sách.
Nhưng tỷ phu vào kinh đi thi, vừa đi đã không có tin tức gì sống không thấy người, chết không thấy xác. Tỷ tỷ đợi tỷ phu tám năm, mặc kệ người khác nói gì, sống chết không nhắc chuyện tái hôn. Cứ vậy chăm lo cho hắn.
Cố Đình Viễn muốn đọc sách, tỷ tỷ trông coi việc nhà. Hắn không biết trong nhà có bao nhiêu bạc, chỉ nghe tỷ tỷ nói “Trong nhà còn có bạc, đệ không cần quan tâm” nên hắn cũng chẳng lo lắng gì.
Hắn không biết rằng tỷ tỷ bị bệnh. Cho đến có lần thấy tỷ tỷ vịn tường choáng váng, sắc mặt trắng bệch, đứng không vững mới vội vàng mời đại phu.
Uống được mấy thang thuốc, nàng đã ngừng uống, nói rằng phí tiền làm gì. Hắn biết tỷ tỷ mình đau lòng chuyện tiền bạc nên càng thêm dụng công đọc sách, mong sớm ngày thi đậu công danh để tỷ tỷ có cuộc sống tốt đẹp.
Thế nhưng, tỷ tỷ không đợi được ngày đó. Ước chừng chính là năm nay, nàng không qua khỏi tháng chạp, ngã xuống không đứng dậy, hai ngày sau liền đi.
“Nhanh lên, nhanh xem bệnh cho đệ đệ ta.” Rất nhanh, đại phu mang theo hòm thuốc đi vào trong viện, Cố Thư Dung khẩn trương thúc giục.
Cố Đình Viễn ngồi vào bàn vươn tay.
“Cứ theo đơn thuốc trước bốc thêm mấy thang.” Đại phu rút tay bắt mạch, đứng dậy khoác hộp thuốc lên lưng, chuẩn bị rời đi.
Hắn chỉ là thân thể ốm yếu, nhiễm phong hàn.
Cố Đình Viễn ngăn đại phu lại: "Chờ một chút. Làm phiền tiên sinh xem cho tỷ tỷ ta."
Lan Lan không hiểu, chân tay luống cuống, mặt mũi tràn đầy bối rối.
Trần Đại Lang rất vui mừng, đẩy nữ nhi: "Lan Lan, dập đầu cô cô đi!"
Nha đầu bảy tuổi đã biết giúp việc nhà, cho gà ăn, cắt cỏ, kiếm củi. Nếu nàng theo Trần Bảo Âm học chữ, làm việc nhà sẽ ít đi.
Nhưng Trần Đại Lang nghĩ đến nữ nhi về sau được gả vào nhà tốt, không nhịn được cao hứng. Cùng lắm là hắn làm việc nhiều hơn chút! Một nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt trầm mặc trung thực.
Lam Lam vô thức quỳ xuống, nhưng nàng không có dập đầu, khuôn mặt gầy chỉ to bằng lòng bàn tay, luống cuống bối rối nhìn về phía cửa.
Trong ánh mắt của nàng, Tiêu Bích Hà ...
Biểu cảm trên khuôn mặt thật lạ. Không cao hứng, nhưng cũng không phải không cao hứng. Giống như nhớ nhung, thẫn thờ, chua xót, oán hận.
"Biết chữ làm gì?" Giọng nói của nàng khác hẳn với sự khúm núm quá khứ, mà có chua ngoa, "Biết chữ thì có ích gì? Cùng ta vào bếp rửa bát đi!"
Nghe nàng nói như vậy, Lan Lan gần như lập tức nhảy dựng lên: "Ồ! Tốt! Tốt!"
Mới đi được hai bước đã bị Đỗ Kim Hoa ngăn cản.
“Rửa bát cái gì!” Đỗ Kim Hoa sắc mặt tối sầm ôm lấy tôn nữ, “Dập đầu với cô cô đi, sau này sẽ cùng cô cô học chữ!”
Không có mắt nhìn, một chút không phân rõ nặng nhẹ!
Đỗ Kim Hoa nhìn đại nhi tức với ánh mắt không hài lòng. Bà vốn cũng không hài lòng với đại nhi tức, chỉ là thường ngày nhị nhi tức ồn ào huyên náo, nên cũng không nói đến đại nhi tức.
Bị bà bà răn dạy một câu, Tiền Bích Hà đỏ mặt cụp mắt xuống. Môi mấp máy, như muốn nói: "Tùy mọi người."
Vội vã quay người, bước qua ngưỡng cửa đi vào bếp.
Lan Lan nhìn mẫu thân rời đi, vẻ mặt càng thêm hoang mang, nước mắt lưng tròng trào ra.
“Dập đầu đi!” Đỗ Kim Hoa nhíu mày, trực tiếp quay đầu nàng lại.
Khịt mũi, Lan Lan quỳ xuống dập đầu ba lần với Trần Bảo Âm: "Cô cô dạy con biết chữ."
Nụ cười trên mặt Trần Bảo Âm hơi nhạt đi, hài tử này không muốn biết chữ.
Không giống như Kim Lai, Kim Lai mặc dù bị lừa gạt, nhưng hắn chí ít cũng muốn ăn thịt. Còn Lan Lan chỉ muốn mẫu thân cao hứng.
“Đứng lên đi.” Nàng khom người xuống, một tay đỡ Kim Lai, một tay đỡ Lan Lan, “Đi nghỉ một lát đi, sau khi tỉnh dậy rửa mặt rửa tay sạch sẽ, cô cô dạy các ngươi viết tên của mình."
Kim Lai vô cùng cao hứng nhảy lên: "Dạ, cô cô!"
Lan Lan cũng cẩn thận đứng lên, thăm dò nhìn Trần Đại Lang rồi nhanh chóng thu tay lại: “Con, con đi giúp nương rửa bát.”
Không ai ngăn cản nàng.
Lan Lan khom người, tay chân mảnh khảnh như cây đậu, chớp mắt đã biến mất ở cửa.
“Tiểu tử!” Đỗ Kim Hoa tức giận.
Không trách hài tử, bà chỉ trách đại nhi tức! nói thế nào cũng là nữ nhi của Đại Lang, lại dạy hài tử thành ra như vầy!
Đỗ Kim Hoa không quen nhìn bộ dạng đó đại nhi tức. Người khác chưa kịp nói gì, nàng đã tự mình lùi lại, còn khiến Lan Lan sợ hãi rụt rè! Suốt ngày làm ra bộ dạng tức phụ chịu thiệt, cho ai nhìn?
Đỗ Kim Hoa biết tâm bệnh của Tiền Bích Hà. Nhưng mà, những năm này từ lúc nàng được gả vào nhà, bà có nói gì không? Không sinh được nhi tử thì không sinh được nhi tử! Bọn hắn còn trẻ, cứ từ tử mà sinh.
Nếu thật sự không thể sinh, vậy thì đừng sinh, đây chính là số mệnh! Oán trời oán đất không thay đổi được, còn không bằng nghĩ thoáng.
Trước đó Lâm Lang rời đi, Đỗ Kim Hoa muốn Lan Lan ngủ ở phòng chính, hài tử ngoan, lại ngày ngày bị thiên vị bà không đành lòng. Nhưng Tiền Bích Hà ra sức khước từ, Lan Lan không tình nguyện, Đỗ Kim Hoa đành từ bỏ ý định. Trước nay chỉ khi người khác đồng ý mình mới có chỗ làm người tốt. Nếu người ta không tình nguyện, vậy coi là hại người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, Đỗ Kim Hoa chỉ hy vọng tôn nữ đi theo cô cô, có thể mở mang tầm mắt, thoát khỏi tính nhút nhát. Nếu không, bộ dạng này thật khiến người ta nhìn tới đau mắt.
“Lan Lan còn nhỏ.” Nghe Đỗ Kim Hoa nói như vậy, Trần Đại Lãng cũng không nghĩ nhiều. Nữ hài tử, chính là nhút nhát một chút!
Đỗ Kim Hoa liếc mắt nhìn hắn, bĩu môi. Đồ ngốc, hắn biết cái gì!
Liếc Tôn Vô Nương một cái, sau đó nhìn ra ngoài cửa, hai tay chống nạnh quát: "Nói xem ai đối xử tệ với Bảo Nha, cứ ở đó chờ xem!"
"Nương, nghe người nói kìa." Tôn Vô Nương lập tức bĩu môi, "Cô cô của Kim Lai thông minh, xinh đẹp lại yêu thương điệt nhi, tìm đâu ra cô cô tốt như vậy? Ai mà không có lương tâm, con sẽ là người đầu tiên phản đối."
Có quỷ mới tin nàng! Trong lòng Đỗ Kim Hoa biết lời nói của nhị nhi tức không thể tin, nhưng vẫn là có chút cao hứng, miễn cưỡng nói: "Ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ lời mình nói."
Sau đó cũng không để ý tới nàng, khoát tay bắt đầu đuổi người: "Mọi người đều đi ra ngoài, Bảo Nha muốn nghỉ ngơi." Bà còn nhớ, buổi sáng Bảo Nha chân bị bỏng, ngồi vào bàn thiếu chút ngủ thiếp đi. Hài tử không biết đã bao lâu không ngủ ngon, đáng thương.
Trần Đại Lang nhấc chân đi ra ngoài, Trần Nhị Lang cùng Tôn Ngũ Nương mỗi người bế một một nhi tử cũng đi ra, Trần Đại Lang chuẩn bị tìm người tán gẫu, nhưng vừa bước ra khỏi phòng thì đã nghe thấy Đỗ Kim Hoa chỉ huy.
“Đi lấy chút cỏ tranh về.” Đỗ Kim Hoa ra lệnh, “Vừa hay sáng sớm ông đã mài lưỡi liềm, cắt một ít cỏ tranh về làm cho Bảo Nha cái chiếu.”
Không thê nhàn rỗi, Trần Đại Lang có chút tiếc nuối, nhưng cũng không nói gì, ông nhặt giỏ trên tường lên, quơ lấy cái liềm mới mài đi ra ngoài.
“Bảo Nha, đi ngủ đi.” Đỗ Kim Hoa quay đầu lại, khuôn mặt dữ dằn lập tức ôn nhu, “Nương rang đậu cho con.”
Đỗ Kim Hoa đã bận rộn cả buổi sáng, tiếp khách từ Hầu phủ, thu dọn giường chiếu, cẩn thận từng li từng tí lau sạch sẽ đôi giày thêu lấm lem bùn đất, giặt quần áo của cả nhà, chưng bánh bột mỳ, xử lý mâu thuẫn trong gia đình ... hiện tại còn muốn rang đậu cho nàng.
Bà không mệt sao? Bà không thể không mệt. Trần Bảo Âm trong lòng nóng lên, cảm thấy lồng ngực căng thẳng, nàng chớp chớp mắt, nụ cười ôn hòa khéo léo trên mặt biến mất, trở nên ngoan ngoãn trầm mặc: "Được."
Dưới cái nhìn chăm chú của Đỗ Kim Hoa, Trần Bảo Âm cởi giày đi ngủ.
Đỗ Kim Hoa kéo chăn lại cho nàng, nhìn nàng trùm kín người, lúc này mới yên tâm nhẹ nhàng bước ra ngoài, đóng cửa lại.
"Cạch" một tiếng, cửa đóng lại.
Ánh sáng trong phòng đột nhiên mờ đi. Trần Bảo Âm chớp mắt, nhìn mái nhà tồi tàn, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên. Còn tốt. Cho đến bây giờ, hết thảy vẫn còn tốt.
Rồi sẽ tốt hơn. Nàng nhắm mắt lại, cố xua đi bao nhiêu suy nghĩ hỗn loạn ập đến trước mắt.
Quang ảnh và âm thanh dường như biến mất trong nháy mắt, thiếu nữ có gương mặt trắng trẻo men ngọc dần chìm vào giấc ngủ say. Hàng mi dày và dài giống như hai tuyến phòng thủ, bảo vệ mí mắt dưới. Khi chìm vào giấc ngủ, gương mặt nàng tĩnh lặng một cách kỳ lạ, lại hiện ra một chút mong manh của trẻ con.
Cách Trần gia không xa, tại Lê Hoa trấn.
Cố Viễn Đình đột nhiên mở mắt ra.
Ký ức trước khi ý thức biến mất nhanh chóng quay trở lại, ánh mắt hắn lập tức trở nên cảnh giác, vội vàng vén chăn ngồi dậy.
Khi nhìn rõ xung quanh, hắn không khỏi sững người. Căn phòng trống, đồ đạc đơn sơ, là của hắn... Là sắp xếp trước khi hắn kết hôn.
Chuyện gì xảy ra? Là ai bố trí?
Thân thể Cố Đình Viễn căng thẳng, ánh mắt cảnh giác. Từ 5 năm trước, từ khi hắn và Bảo Âm kết hôn, căn phòng này đã trở thành phòng tân hôn của họ. Hắn nhớ rõ ràng từng chi tiết, giá sách của hắn, bàn đọc sách đều chuyển ra sát vách, nơi đặt giá sách thì đặt tủ quần áo của Bảo Âm, còn nơi đặt bàn đọc sách đặt bàn trang điểm của Bảo Âm.
Bảo Âm có tính cách hoạt bát, tươi sáng, thường hái hoa cắm trong bình đặt trên bậu cửa sổ để trang trí trong phòng.
Nhưng bây giờ, cửa sổ đóng chặt, bệ cửa sổ trống trơn.
Không thể nào là có người bố trí để hãm hại hắn. Năm năm trước hắn thi không đậu, không lọt vào mắt của những người đó, bọn họ sẽ không biết hắn hiện tại sống như thế nào.
Nhức đầu, cơ thể phát sốt không còn chút sức lực nào, giống như bị nhiễm phong hàn. Cố Đình Viễn xoa xoa thái dương, đầu ngón tay lạnh lẽo mang theo một chút tỉnh táo.
Hắn xuống giường đi đến bên cửa sổ, đặt những ngón tay lên góc cửa sổ. Ngay lúc hắn chuẩn bị phát lực thì có chút sững sờ.
Hắn kinh ngạc nhìn những ngón tay của mình. Mềm mại hơn nhiều, không có dấu vết thô ráp của kẻ thổi lửa nấu cơm quanh năm. Làn da mịn màng, có lần lén khắc gương hộp cho Bảo Âm không cần thận để lại một vết sẹo hình lưỡi liềm, giờ cũng không thấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tim hắn nhảy dựng lên, đột nhiên đẩy cửa sổ ra, trong nháy mắt, ánh sáng chói mắt tràn vào, hắn bị chiếu tới đến nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra, hắn thấy một phụ nhân búi tóc kiểu nữ tử đang ngồi trong sân, quay lưng về phía hắn. Nước mắt lập tức trào ra, hắn đột nhiên xoay người, chạy ra khỏi phòng: “Tỷ tỷ!” Hắn hoàn toàn không thích ứng với thân hình gầy gò của mình, thậm chí còn loạng choạng.
Trong viện, Cố Thư Dung đang làm giày.
Nghe thấy tiếng động, nàng quay đầu lại nhìn, kinh ngạc nói: "Làm sao vậy? Đừng chạy, đừng chạy, đệ còn chưa khỏi phong hàn, không phải vừa nãy còn nói đau đầu sao? ?"
Cố Viễn Đình đã chạy đến chỗ nàng rồi. Vạt áo còn chưa hạ xuống, hắn vội vàng lau hốc mắt, nhìn thẳng vào người trước mặt còn có thể cười động đậy.
“Gặp ác mộng?” Cố Thư Dung buồn cười, dùng mũi kim gãi gãi da đầu, cúi đầu sờ sờ đế giày, “Đệ bao nhiêu tuổi rồi, gặp ác mộng còn khóc, đệ muốn ta cười chết sao? Về nhà mặc thêm y phục."
Cổ họng tựa hồ bị cái gì chặn lại, Cố Đình Viễn nắm chặt tay lại mở miệng: "Tỷ tỷ."
“Làm sao vậy?” Cố Thư Dung ngẩng đầu.
Cố Viễn Đình nhìn tỷ tỷ vẫn còn sống, kinh hỉ, hối hận lại hét lên: "Tỷ tỷ!"
“Ngươi làm sao vậy?” Cố Thư Dung trở nên cảnh giác, “Ngươi rốt cuộc có ý đồ gì?”
Người người đều biết đệ đệ ôn nhu dịu dàng, đều cảm thấy anh ấy mềm lòng thiện lương, chỉ có Cố Thư Dung biết đệ đệ nàng là người nhiều tính xấu, cứng rắn, bướng bỉnh.
Lúc này nước mắt lưng tròng, còn ba lần gọi nàng tỷ tỷ, điều này khiến Cố Thư Dung cảm giác không lành: " Không cho phép chép sách, nhà chúng ta có tiền. Không cho phép cho người khác vay, nhà chúng ta cũng không nhiều bạc."
Cố Viễn Đình có một bạn đồng môn nhưng gia cảnh bần hàn, trên có lão mẫu dưới có ấu muội, cắn răng quyết tâm đọc sách để có công danh. Nghĩ đến đệ đệ cho hắn vay, Cố Thư Dung cúi đầu tiếp tục nạp đế giày: "Trước đệ cho hắn mượn, cũng không cần hắn trả lại. Giờ lại muốn cho mượn, nhà cũng không có đủ."
Nghĩ đến đệ đệ cố chấp, cô lại nói: " Vương viên ngoại chọn trúng hắn làm nữ tế, hắn cúi đầu thì cái gì cũng có. A Viễn, tỷ nói đệ biết, nam nhân không chịu cúi đầu, làm quan cũng không được lâu, đệ tránh hắn xa một chút!"
Năm năm trước Cố Đình Viễn nghe lời tỷ tỷ mình. Đồng môn kia của hắn thực sự trở thành nữ tế của Vương viên ngoại. Về sau, đồng môn thi đậu công danh, Vương tiểu thư lại không được hưởng phúc, phủ Vương viên ngoại bốc cháy, suýt chút diệt môn.
"Đệ nghe lời tỷ tỷ." Cho dù là giấc mơ, Cố Đình Viễn cũng muốn nghe lời tỷ tỷ.
“Tỷ, mời đại phu đi.” Hắn lại nói, “Đệ không thoải mái.”
"Cái gì? Lại không thoải mái sao?" Cố Thư Dung sửng sốt, vội vàng đặt giỏ xuống, "Chờ một chút, tỷ đi mời đại phu."
Xoa xoa tay, vội vàng lấy bạc đi tới: “Đệ đừng đứng ở ngoài, trở vào trong nhà nằm đi.” Nói xong liền đi ra cửa.
Cố Đình Viễn nhìn bóng dáng tỷ tỷ biến mất ở ngoài cửa, nước mắt vừa lau lại trào ra, hắn lại cúi đầu lau đi.
Cho dù là ở trong mơ, hắn cũng muốn khỏa lấp nỗi ân hận trong lòng.
Hắn cùng tỷ tỷ sống nương tựa nhau. Phụ mẫu qua đời sớm, tỷ tỷ mười hai tuổi, hắn bảy tuổi. tỷ tỷ đã nói, nhà tỷ phu là gia đình nề nếp sẽ che chở tỷ đệ bọn họ, dù sản nghiệp nhỏ bé nhưng không ai khi dễ, hắn còn được đọc sách.
Nhưng tỷ phu vào kinh đi thi, vừa đi đã không có tin tức gì sống không thấy người, chết không thấy xác. Tỷ tỷ đợi tỷ phu tám năm, mặc kệ người khác nói gì, sống chết không nhắc chuyện tái hôn. Cứ vậy chăm lo cho hắn.
Cố Đình Viễn muốn đọc sách, tỷ tỷ trông coi việc nhà. Hắn không biết trong nhà có bao nhiêu bạc, chỉ nghe tỷ tỷ nói “Trong nhà còn có bạc, đệ không cần quan tâm” nên hắn cũng chẳng lo lắng gì.
Hắn không biết rằng tỷ tỷ bị bệnh. Cho đến có lần thấy tỷ tỷ vịn tường choáng váng, sắc mặt trắng bệch, đứng không vững mới vội vàng mời đại phu.
Uống được mấy thang thuốc, nàng đã ngừng uống, nói rằng phí tiền làm gì. Hắn biết tỷ tỷ mình đau lòng chuyện tiền bạc nên càng thêm dụng công đọc sách, mong sớm ngày thi đậu công danh để tỷ tỷ có cuộc sống tốt đẹp.
Thế nhưng, tỷ tỷ không đợi được ngày đó. Ước chừng chính là năm nay, nàng không qua khỏi tháng chạp, ngã xuống không đứng dậy, hai ngày sau liền đi.
“Nhanh lên, nhanh xem bệnh cho đệ đệ ta.” Rất nhanh, đại phu mang theo hòm thuốc đi vào trong viện, Cố Thư Dung khẩn trương thúc giục.
Cố Đình Viễn ngồi vào bàn vươn tay.
“Cứ theo đơn thuốc trước bốc thêm mấy thang.” Đại phu rút tay bắt mạch, đứng dậy khoác hộp thuốc lên lưng, chuẩn bị rời đi.
Hắn chỉ là thân thể ốm yếu, nhiễm phong hàn.
Cố Đình Viễn ngăn đại phu lại: "Chờ một chút. Làm phiền tiên sinh xem cho tỷ tỷ ta."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro