Dọn Giường (1)
2024-08-06 12:14:46
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chạy nhanh như gió, vèo một cái, đã đi thật xa: "Muội muội, chờ ca về mang kẹo cho muội!"
Khóe miệng Đỗ Kim Hoa giật giật, lười gọi hắn lại, giễu cợt nói: "Mang cho muội muội? Nhi tử ngươi chắc gì ngươi đã để giành cho!"
Trần Nhị Lang từ nhỏ đã dẻo miệng, nhưng khi bắt tay vào làm thì... Đỗ Kim Hoa lắc đầu, cũng lười nói hắn, quay người nhìn vào phòng, nơi vẫn còn lại nhà lão đại. .
“Ngươi không phải đi bắt gà sao?” Đỗ Kim Hoa trừng mắt đại nhi tức tiếng quát.
Tiền Bích Hà nói: "Để con đi." Cúi đầu xuống, vội vàng đi ra khỏi phòng.
Trần Đại Lang thành thật im lặng, thân hình cao lớn giật mình: “Con đi gánh nước.”
Nhìn Trần Bảo Âm một chút, miệng giật: “Muội trở về, chính là người trong nhà, không nên suy nghĩ nhiều, mọi người dù nghèo hèn nhưng không ai khi dễ muội.”
“Muội nhớ rồi, đại ca.” Trần Bảo Âm gật gật đầu.
Thấy nàng thần sắc nghiêm túc, Trần Đại Lang sắc mặt dịu lại, gật đầu với nàng rồi bước ra khỏi phòng, nhặt cái xô cây sào dưới tường đi ra ngoài.
Trần Hữu Phúc chuyển ghế ra ngồi ở cửa nhà, lau chùi đánh bóng các nông cụ dưới bầu trời lờ mờ tối. Âm thanh sàn sạt nối tiếp nhau.
“Đi, đi, tránh ra xa một chút.” Đỗ Kim Hoa nghe muốn bực bội, xua tay đuổi ông đi.
Âm thanh do đá mài và đồ sắt tạo ra nghe chói tai, cách nửa cái thôn cũng có thể nghe được. Vợ nói ông đi xa chút nhưng ông có thể đi đâu? Nhà bọn hắn là nằm ở giữa thôn mà.
Nghĩ đến nữ nhi ruột vừa trở về nhà, Trần Hữu Phúc trầm mặc nhấc mông lên, một tay cầm nông cụ, một tay bưng chậu nước, dùng chân đá vào băng ghế gỗ, đi ra xa một chút.
Đỗ Kim Hoa thôi nhìn ông, đi đến bên cạnh bàn. Vừa ngồi xuống, còn chưa kịp nói cái gì, liền nghe được"Sàn sạt. Sàn sạt", tiếng va chạm lại vang lên, lửa giận trong nháy mắt dâng trào!
Có phiền không chứ? Có phiền không chứ? Bà muốn nói chuyện cùng nữ nhi, ngày nào mài đao không được, sao cứ phải là lúc này?
Mới nghĩ đến đó, liền thấy nữ nhi ngẩng đầu lên, nhìn bà một cái rồi cúi xuống. Giống như một chậu nước mát tưới xuống, lửa giận trong lòng Đỗ Kim Hoa liền bị dập tắt. Hài tử vừa trở về, ở trước mặt nàng cãi cọ, chẳng phải khiến hài tử suy nghĩ nhiều hay sao?
“Bảo Âm.” Đỗ Kim Hoa nhìn nữ nhi, cốt nhục chia lìa mười lăm năm, vừa xa lạ vừa gần gũi, trong lòng có nhiều chuyện muốn nói, lại không biết nói như thế nào mới tốt.
“Nương.” Trần Bảo Âm khẽ gọi.
Nghe nói đứa nhỏ nguyện ý gọi bà một tiếng nương, Đỗ Kim Hoa biết đứa nhỏ là hài tử ngoan, trong lòng rất trong trẻo.
“Con là nữ nhi của nương.” Nhìn gương mặt có vài phần giống mình này, Đỗ Kim Hoa trong lòng tăng thêm phân thân thiết, “Con là đứa con nương mang thai mười tháng sinh ra, mười lăm năm trước, là mẹ con ta không có duyên phận."
"Con trở về là tốt rồi." Ai về chỗ nấy, nàng là nữ nhi của bà, cuối cùng cũng trở về ngôi nhà này."Chung ta người một nhà rốt cục cũng đoàn tụ. Những cái kia trời xui đất khiến, quá khứ thì để nó qua đi. Từ đây về sau, chúng cũng nhau sống vui vẻ."
Lâm Lang bị mang đi, Bảo Âm bị đuổi trở về, nội tâm bà trước bị dao đâm sau bị đao chém.
Nếu có thể truy cứu, Đỗ Kim Hoa nhất định sẽ không bỏ qua. Thế nhưng, bà chỉ là một nông phụ, đối phương lại là Hầu phủ, bà có thể làm gì? Chỉ có thể xem như là quá khứ. Không nghĩ, không niệm, không nhắc, chỉ biết nuốt vào bụng.
“Vâng.” Trần Bảo Âm gật đầu.
Chạy nhanh như gió, vèo một cái, đã đi thật xa: "Muội muội, chờ ca về mang kẹo cho muội!"
Khóe miệng Đỗ Kim Hoa giật giật, lười gọi hắn lại, giễu cợt nói: "Mang cho muội muội? Nhi tử ngươi chắc gì ngươi đã để giành cho!"
Trần Nhị Lang từ nhỏ đã dẻo miệng, nhưng khi bắt tay vào làm thì... Đỗ Kim Hoa lắc đầu, cũng lười nói hắn, quay người nhìn vào phòng, nơi vẫn còn lại nhà lão đại. .
“Ngươi không phải đi bắt gà sao?” Đỗ Kim Hoa trừng mắt đại nhi tức tiếng quát.
Tiền Bích Hà nói: "Để con đi." Cúi đầu xuống, vội vàng đi ra khỏi phòng.
Trần Đại Lang thành thật im lặng, thân hình cao lớn giật mình: “Con đi gánh nước.”
Nhìn Trần Bảo Âm một chút, miệng giật: “Muội trở về, chính là người trong nhà, không nên suy nghĩ nhiều, mọi người dù nghèo hèn nhưng không ai khi dễ muội.”
“Muội nhớ rồi, đại ca.” Trần Bảo Âm gật gật đầu.
Thấy nàng thần sắc nghiêm túc, Trần Đại Lang sắc mặt dịu lại, gật đầu với nàng rồi bước ra khỏi phòng, nhặt cái xô cây sào dưới tường đi ra ngoài.
Trần Hữu Phúc chuyển ghế ra ngồi ở cửa nhà, lau chùi đánh bóng các nông cụ dưới bầu trời lờ mờ tối. Âm thanh sàn sạt nối tiếp nhau.
“Đi, đi, tránh ra xa một chút.” Đỗ Kim Hoa nghe muốn bực bội, xua tay đuổi ông đi.
Âm thanh do đá mài và đồ sắt tạo ra nghe chói tai, cách nửa cái thôn cũng có thể nghe được. Vợ nói ông đi xa chút nhưng ông có thể đi đâu? Nhà bọn hắn là nằm ở giữa thôn mà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến nữ nhi ruột vừa trở về nhà, Trần Hữu Phúc trầm mặc nhấc mông lên, một tay cầm nông cụ, một tay bưng chậu nước, dùng chân đá vào băng ghế gỗ, đi ra xa một chút.
Đỗ Kim Hoa thôi nhìn ông, đi đến bên cạnh bàn. Vừa ngồi xuống, còn chưa kịp nói cái gì, liền nghe được"Sàn sạt. Sàn sạt", tiếng va chạm lại vang lên, lửa giận trong nháy mắt dâng trào!
Có phiền không chứ? Có phiền không chứ? Bà muốn nói chuyện cùng nữ nhi, ngày nào mài đao không được, sao cứ phải là lúc này?
Mới nghĩ đến đó, liền thấy nữ nhi ngẩng đầu lên, nhìn bà một cái rồi cúi xuống. Giống như một chậu nước mát tưới xuống, lửa giận trong lòng Đỗ Kim Hoa liền bị dập tắt. Hài tử vừa trở về, ở trước mặt nàng cãi cọ, chẳng phải khiến hài tử suy nghĩ nhiều hay sao?
“Bảo Âm.” Đỗ Kim Hoa nhìn nữ nhi, cốt nhục chia lìa mười lăm năm, vừa xa lạ vừa gần gũi, trong lòng có nhiều chuyện muốn nói, lại không biết nói như thế nào mới tốt.
“Nương.” Trần Bảo Âm khẽ gọi.
Nghe nói đứa nhỏ nguyện ý gọi bà một tiếng nương, Đỗ Kim Hoa biết đứa nhỏ là hài tử ngoan, trong lòng rất trong trẻo.
“Con là nữ nhi của nương.” Nhìn gương mặt có vài phần giống mình này, Đỗ Kim Hoa trong lòng tăng thêm phân thân thiết, “Con là đứa con nương mang thai mười tháng sinh ra, mười lăm năm trước, là mẹ con ta không có duyên phận."
"Con trở về là tốt rồi." Ai về chỗ nấy, nàng là nữ nhi của bà, cuối cùng cũng trở về ngôi nhà này."Chung ta người một nhà rốt cục cũng đoàn tụ. Những cái kia trời xui đất khiến, quá khứ thì để nó qua đi. Từ đây về sau, chúng cũng nhau sống vui vẻ."
Lâm Lang bị mang đi, Bảo Âm bị đuổi trở về, nội tâm bà trước bị dao đâm sau bị đao chém.
Nếu có thể truy cứu, Đỗ Kim Hoa nhất định sẽ không bỏ qua. Thế nhưng, bà chỉ là một nông phụ, đối phương lại là Hầu phủ, bà có thể làm gì? Chỉ có thể xem như là quá khứ. Không nghĩ, không niệm, không nhắc, chỉ biết nuốt vào bụng.
“Vâng.” Trần Bảo Âm gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro