Dọn Giường (3)
2024-08-06 12:14:46
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Còn hai tẩu tử con, không có gì để nói, đều là người có trách nhiệm, nếu không nương cũng không để hai ca ca con cưới về. Hơn nữa, con là muội phu (em chồng), không cần lo lắng lấy lòng họ." Đỗ Kim Hoa nói rất rõ ràng, "Nếu có tranh chấp, nhất định là lỗi của họ."
Đứng từ góc độ đại tẩu nhị tẩu, đây quả thực là một bà bà không nói lý. Nhưng từ góc độ của Trần Bảo Âm, nàng chỉ cảm thấy mình được thiên vị, khóe miệng không khỏi cong lên: “Thật sao?” Nàng thích kiểu thiên vị này.
“Cái đó cần phải nói sao?” Đỗ Kim Hoa nói: “Con là nương sinh ra, bọn họ thì không phải!”
Bây giờ đôi mắt của Trần Bảo Âm cong lên: "Ừm."
Nói chuyện một hồi, tảng đá lớn trong lòng Đỗ Kim Hoa rốt cục cũng được tháo xuống.
Điều bà lo lắng trước đó đã không xảy ra, đứa nhỏ không khóc lóc hay oán giận khiến bà thở phào một hơi. Đồng thời lại cảm thấy chua xót trong lòng, đứa nhỏ quá hiểu chuyện. Kiểu hài tử nào mời hiểu chuyện nhu thuận? Là hải tử không có người thương xót mới phải cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt người khác.
“Nhà chúng ta có ba gian phòng, trước đây... cùng ở với chúng ta.” Đỗ Kim Hoa nói, “Ngồi một lát đi, nương đi chuẩn bị giường chiếu.”
Trần Bảo Nhân tựa như không biết bà do dự, gật gật đầu: "Được."
Trần gia hết thảy có ba gian thổ phôi phòng, vợ chồng trưởng lão ở phòng chính, nhà lão đại ở phòng phía đông, nhà lão nhị ở phòng phía tây.
Sau khi Lâm Lang được đón đi, để trống ra một cái giường, bị hai cháu trai trong nhà chiếm. Bây giờ Trần Bảo Âm trở về, sẽ phải thay đổi lại một chút.
Đỗ Kim Hoa nói huyên thuyên lải nhãi: "Hai đứa nhỏ, làm cho nương và phụ thân con rất lo lắng, mỗi đêm đều đạp chăn, cả đêm chỉ chờ đắp lại chăn cho bọn nó, nửa đêm còn phải dẫn đi tiểu, nếu không sẽ đái dầm, hôi chết người luôn!"
Hai đứa bé ngủ nệm rơm, Đỗ Kim Hoa không nỡ để nữ nhi ngủ, nên bà từ hòm xiểng lấy ra một chiếc đệm bông đã hơi cũ.
Cái này là Lâm Lang dùng. Nàng được Hầu phủ đón về, ngày sau đeo vàng bạc châu báu, cần gì đệm bông cũ, y phục cũ? Thế là đều giữ lại. Nhưng những thứ để lại cũng là đồ tốt, Đỗ Kim Hoa rất thương nữ nhi, y phục mua cho nàng đều là vải bông tốt, đệm chăn cũng mềm mại, trước đó vợ lão nhị đòi bà cũng không nỡ cho.
“Lần này để chúng về ngủ lại với phụ mẫu chúng đi!” Đỗ Kim Hoa động tác nhanh nhẹn, nhanh chóng cuộn nệm rơm và chăn bông lại, đặt chúng dưới chiếc ổ kêu cọt kẹt rồi sải bước ra ngoài.
Trong sân, có tiếng đại tẩu Tiền Bích Hà giết gà, còn có tiếng mài sắt của Trần Hữu Phúc. Đỗ Kim Hoa tông tông đi ra ngoài, lại tông tông quay vào vỗ tay nói: "Nếu Kim Lai và Ngân Lai không tè ra nệm rơm, nương đã trải cho con, nệm dày vậy thật tiếc."
Bên dưới trải một lớp nệm rơm, bên trên trải một lớp nệm giường vừa mềm vừa dễ chịu.
“Không sao, để phụ thân con cắt rơm đan một chiếc khác cho con.” Đỗ Kim Hoa không đợi nữ nhi trả lời đã lên tiếng. Vừa nói vừa trải nệm ra.
Lúc sắp xếp, bà nhớ tới một chuyện, đây đều là đô Lâm Lang dùng qua, Bảo Nha sẽ không ghét bỏ chứ?
Bản thân họ cảm thấy đó là đồ tốt, nhưng Bảo Nha lớn lên ở Hầu phủ, nàng ...
"Con, con không mang theo hành lý sao?" Đỗ Kim Hoa đột nhiên ý thức được một chuyện, lúc Bao Nha xuống xe ngựa lúc, dường như là tay không.
Trần Bảo Âm giơ tay lắc một chiếc túi da nhỏ màu vàng: "Con có mang theo."
Đỗ Kim Hoa sửng sốt: "Đây là. . . Đây là toàn bộ hành lý của con?"
"Còn hai tẩu tử con, không có gì để nói, đều là người có trách nhiệm, nếu không nương cũng không để hai ca ca con cưới về. Hơn nữa, con là muội phu (em chồng), không cần lo lắng lấy lòng họ." Đỗ Kim Hoa nói rất rõ ràng, "Nếu có tranh chấp, nhất định là lỗi của họ."
Đứng từ góc độ đại tẩu nhị tẩu, đây quả thực là một bà bà không nói lý. Nhưng từ góc độ của Trần Bảo Âm, nàng chỉ cảm thấy mình được thiên vị, khóe miệng không khỏi cong lên: “Thật sao?” Nàng thích kiểu thiên vị này.
“Cái đó cần phải nói sao?” Đỗ Kim Hoa nói: “Con là nương sinh ra, bọn họ thì không phải!”
Bây giờ đôi mắt của Trần Bảo Âm cong lên: "Ừm."
Nói chuyện một hồi, tảng đá lớn trong lòng Đỗ Kim Hoa rốt cục cũng được tháo xuống.
Điều bà lo lắng trước đó đã không xảy ra, đứa nhỏ không khóc lóc hay oán giận khiến bà thở phào một hơi. Đồng thời lại cảm thấy chua xót trong lòng, đứa nhỏ quá hiểu chuyện. Kiểu hài tử nào mời hiểu chuyện nhu thuận? Là hải tử không có người thương xót mới phải cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt người khác.
“Nhà chúng ta có ba gian phòng, trước đây... cùng ở với chúng ta.” Đỗ Kim Hoa nói, “Ngồi một lát đi, nương đi chuẩn bị giường chiếu.”
Trần Bảo Nhân tựa như không biết bà do dự, gật gật đầu: "Được."
Trần gia hết thảy có ba gian thổ phôi phòng, vợ chồng trưởng lão ở phòng chính, nhà lão đại ở phòng phía đông, nhà lão nhị ở phòng phía tây.
Sau khi Lâm Lang được đón đi, để trống ra một cái giường, bị hai cháu trai trong nhà chiếm. Bây giờ Trần Bảo Âm trở về, sẽ phải thay đổi lại một chút.
Đỗ Kim Hoa nói huyên thuyên lải nhãi: "Hai đứa nhỏ, làm cho nương và phụ thân con rất lo lắng, mỗi đêm đều đạp chăn, cả đêm chỉ chờ đắp lại chăn cho bọn nó, nửa đêm còn phải dẫn đi tiểu, nếu không sẽ đái dầm, hôi chết người luôn!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai đứa bé ngủ nệm rơm, Đỗ Kim Hoa không nỡ để nữ nhi ngủ, nên bà từ hòm xiểng lấy ra một chiếc đệm bông đã hơi cũ.
Cái này là Lâm Lang dùng. Nàng được Hầu phủ đón về, ngày sau đeo vàng bạc châu báu, cần gì đệm bông cũ, y phục cũ? Thế là đều giữ lại. Nhưng những thứ để lại cũng là đồ tốt, Đỗ Kim Hoa rất thương nữ nhi, y phục mua cho nàng đều là vải bông tốt, đệm chăn cũng mềm mại, trước đó vợ lão nhị đòi bà cũng không nỡ cho.
“Lần này để chúng về ngủ lại với phụ mẫu chúng đi!” Đỗ Kim Hoa động tác nhanh nhẹn, nhanh chóng cuộn nệm rơm và chăn bông lại, đặt chúng dưới chiếc ổ kêu cọt kẹt rồi sải bước ra ngoài.
Trong sân, có tiếng đại tẩu Tiền Bích Hà giết gà, còn có tiếng mài sắt của Trần Hữu Phúc. Đỗ Kim Hoa tông tông đi ra ngoài, lại tông tông quay vào vỗ tay nói: "Nếu Kim Lai và Ngân Lai không tè ra nệm rơm, nương đã trải cho con, nệm dày vậy thật tiếc."
Bên dưới trải một lớp nệm rơm, bên trên trải một lớp nệm giường vừa mềm vừa dễ chịu.
“Không sao, để phụ thân con cắt rơm đan một chiếc khác cho con.” Đỗ Kim Hoa không đợi nữ nhi trả lời đã lên tiếng. Vừa nói vừa trải nệm ra.
Lúc sắp xếp, bà nhớ tới một chuyện, đây đều là đô Lâm Lang dùng qua, Bảo Nha sẽ không ghét bỏ chứ?
Bản thân họ cảm thấy đó là đồ tốt, nhưng Bảo Nha lớn lên ở Hầu phủ, nàng ...
"Con, con không mang theo hành lý sao?" Đỗ Kim Hoa đột nhiên ý thức được một chuyện, lúc Bao Nha xuống xe ngựa lúc, dường như là tay không.
Trần Bảo Âm giơ tay lắc một chiếc túi da nhỏ màu vàng: "Con có mang theo."
Đỗ Kim Hoa sửng sốt: "Đây là. . . Đây là toàn bộ hành lý của con?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro