Gặp Lại (1)
2024-08-06 12:14:46
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đỗ Kim Hoa nắm tay nữ nhi nói: "Ừ. Bảo Nha đến chào gia gia nãi nãi."
“Vừa mới ngủ dậy, mau vào đi.” Đại bá nương dẫn đường.
Gia gia nãi nãi tuổi đã cao, không thích đi lại lắm, mới ngủ dậy còn chưa rời giường.
Trần Bảo Âm bước vào, quỳ xuống khấu đầu theo lời phụ mẫu: "Gia gia, nãi nãi." Khấu đầu xong xem như là con cháu đi xa về nhà.
“Này.” Nãi nãi đáp, ánh mắt không được tốt lắm, cố hết sức đánh giá nàng một lúc rồi nói: “Hài tử ngoan, là một hải tử ngoan.” Ngày hôm qua đại bá nương đã nói với bà chuyện này, bà cũng đã biết.
Trần Bảo Âm cúi đầu im lặng.
Sau đó, Đỗ Kim Hoa nói chuyện với họ. Hai vị lão nhân gia lỗ tai không tốt, Đỗ Kim Hoa cao giọng hét lớn, Trần Bảo Âm đứng ở bên cạnh, lỗ tai ong ong.
“Đi, để phụ mẫu nghỉ ngơi.” Một lúc sau, đại bá nương dẫn họ ra ngoài.
Mặt trời vừa ló dạng, mọi người dọn ghế đẩu ra sân ngồi nói chuyện.
“Quần áo của muội muội thật quý phái.” Một vị tẩu tẩu nói, trong mắt hiện lên tia ghen tị.
Đỗ Kim Hoa nghe xong liền cúi gằm mặt: "Không phải! Thứ duy nhất từ bên đó mang về!"
Tẩu tẩu kia há hốc mồm, phát hiện mình nói chuyện không đúng, vội vàng cầu cứu chị em dâu.
“Bên kia sao lại keo kiệt như vậy?” Một tẩu tẩu khác cả giận nói: “Trả muội muội về, thế mà cái gì cũng không cho mang theo!”
Trong thôn đều lan truyền, khi Trần Bảo Âm xuống xe một bọc hành lý cũng không có. Mặc bộ trang phục dù có sang trọng quý phải thì có ích lợi gì? Trong mắt người ngoài, không khác gì bị đuổi ra ngoài với thân thể trần truồng!
“Bọn họ coi thường người khác!” Đỗ Kim Hoa nghĩ đến đây liền nổi giận, cao giọng mắng chửi.
Đối với côn nương đã nuôi dưỡng mười lăm năm như vậy, thực sự rất độc ác! Nếu Bảo Nha có tính khí không tốt, thì cũng thôi đi. Nhưng ở chung hai ngày, Đỗ Kim Hoa biết Bảo Nha là một hài tử ngoan! Tại sao phu nhân bên kia lại đuổi nàng đi? Đuổi đi coi như xong, còn muốn chà đạp nữa!
"Còn không phải muốn chà đạp người khác!" Đại bá nương phụ hoạ.
Đỗ Kim Hoa tràn đầy phẫn nộ: “Thật quá nhẫn tâm!” Hài tử cứ như vậy bị đuổi đi, con không biết sẽ bị người khác chê cười sao? Đỗ Kim Hoa không tin vị phu nhân kia không nghĩ ra được chuyện này.
Phu nhân kia là không thèm quan tâm! Lòng dạ thật là độc ác! Đỗ Kim Hoa càng nghĩ càng tức giận, bà nói: "Nữ nhi của ta bị ôm nhầm, là lỗi của nó sao? Đối xử với nó như vậy, thật là oan ức cho nó!"
Trần Bảo Âm lặng lẽ ngồi bên cạnh không phát ra tiếng động.
“Ở nhà đã quen sao?” Tam tẩu lại gần nói nhỏ: “Nếu không có ai nói chuyện thì tới đây, nhiều người náo nhiệt.” Tiền Bích Bà là người gỗ, buồn bực cũng không được, Tôn Ngũ Nương lại là người đanh đá, không ai thích nói chuyện.
Trần Bảo Âm khẽ mỉm cười gật đầu: "Ừm, mọi người rất tốt."
Ừm? Tam tẩu nhíu mày.
Đỗ Kim Hoa nghe vậy, quay đầu nhìn sang, nhướng mày nói: "Bảo Nha ở nhà dạy Kim Lai cùng Lan Lan học chữ, không thể buồn đâu!"
Nữ nhi có bản lĩnh như vậy, làm sao không nói cho người khác biết?
“Cái gì?” Nghe xong lời này, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đỗ Kim Hoa hếch cằm với vẻ tự hào không giấu giếm: "Bảo Nha có thể đọc sách viết chữ, nó muốn dạy Kim Lai đọc sách, về sau sẽ bái tiên sinh, thi lấy công danh!"
Tất cả mọi người sửng sốt: "Bảo Nha, biết chữ?"
Đúng vậy, nàng lớn lên ở Hầu phủ, biết chữ cũng không có gì lạ.
Đỗ Kim Hoa nắm tay nữ nhi nói: "Ừ. Bảo Nha đến chào gia gia nãi nãi."
“Vừa mới ngủ dậy, mau vào đi.” Đại bá nương dẫn đường.
Gia gia nãi nãi tuổi đã cao, không thích đi lại lắm, mới ngủ dậy còn chưa rời giường.
Trần Bảo Âm bước vào, quỳ xuống khấu đầu theo lời phụ mẫu: "Gia gia, nãi nãi." Khấu đầu xong xem như là con cháu đi xa về nhà.
“Này.” Nãi nãi đáp, ánh mắt không được tốt lắm, cố hết sức đánh giá nàng một lúc rồi nói: “Hài tử ngoan, là một hải tử ngoan.” Ngày hôm qua đại bá nương đã nói với bà chuyện này, bà cũng đã biết.
Trần Bảo Âm cúi đầu im lặng.
Sau đó, Đỗ Kim Hoa nói chuyện với họ. Hai vị lão nhân gia lỗ tai không tốt, Đỗ Kim Hoa cao giọng hét lớn, Trần Bảo Âm đứng ở bên cạnh, lỗ tai ong ong.
“Đi, để phụ mẫu nghỉ ngơi.” Một lúc sau, đại bá nương dẫn họ ra ngoài.
Mặt trời vừa ló dạng, mọi người dọn ghế đẩu ra sân ngồi nói chuyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Quần áo của muội muội thật quý phái.” Một vị tẩu tẩu nói, trong mắt hiện lên tia ghen tị.
Đỗ Kim Hoa nghe xong liền cúi gằm mặt: "Không phải! Thứ duy nhất từ bên đó mang về!"
Tẩu tẩu kia há hốc mồm, phát hiện mình nói chuyện không đúng, vội vàng cầu cứu chị em dâu.
“Bên kia sao lại keo kiệt như vậy?” Một tẩu tẩu khác cả giận nói: “Trả muội muội về, thế mà cái gì cũng không cho mang theo!”
Trong thôn đều lan truyền, khi Trần Bảo Âm xuống xe một bọc hành lý cũng không có. Mặc bộ trang phục dù có sang trọng quý phải thì có ích lợi gì? Trong mắt người ngoài, không khác gì bị đuổi ra ngoài với thân thể trần truồng!
“Bọn họ coi thường người khác!” Đỗ Kim Hoa nghĩ đến đây liền nổi giận, cao giọng mắng chửi.
Đối với côn nương đã nuôi dưỡng mười lăm năm như vậy, thực sự rất độc ác! Nếu Bảo Nha có tính khí không tốt, thì cũng thôi đi. Nhưng ở chung hai ngày, Đỗ Kim Hoa biết Bảo Nha là một hài tử ngoan! Tại sao phu nhân bên kia lại đuổi nàng đi? Đuổi đi coi như xong, còn muốn chà đạp nữa!
"Còn không phải muốn chà đạp người khác!" Đại bá nương phụ hoạ.
Đỗ Kim Hoa tràn đầy phẫn nộ: “Thật quá nhẫn tâm!” Hài tử cứ như vậy bị đuổi đi, con không biết sẽ bị người khác chê cười sao? Đỗ Kim Hoa không tin vị phu nhân kia không nghĩ ra được chuyện này.
Phu nhân kia là không thèm quan tâm! Lòng dạ thật là độc ác! Đỗ Kim Hoa càng nghĩ càng tức giận, bà nói: "Nữ nhi của ta bị ôm nhầm, là lỗi của nó sao? Đối xử với nó như vậy, thật là oan ức cho nó!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Bảo Âm lặng lẽ ngồi bên cạnh không phát ra tiếng động.
“Ở nhà đã quen sao?” Tam tẩu lại gần nói nhỏ: “Nếu không có ai nói chuyện thì tới đây, nhiều người náo nhiệt.” Tiền Bích Bà là người gỗ, buồn bực cũng không được, Tôn Ngũ Nương lại là người đanh đá, không ai thích nói chuyện.
Trần Bảo Âm khẽ mỉm cười gật đầu: "Ừm, mọi người rất tốt."
Ừm? Tam tẩu nhíu mày.
Đỗ Kim Hoa nghe vậy, quay đầu nhìn sang, nhướng mày nói: "Bảo Nha ở nhà dạy Kim Lai cùng Lan Lan học chữ, không thể buồn đâu!"
Nữ nhi có bản lĩnh như vậy, làm sao không nói cho người khác biết?
“Cái gì?” Nghe xong lời này, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đỗ Kim Hoa hếch cằm với vẻ tự hào không giấu giếm: "Bảo Nha có thể đọc sách viết chữ, nó muốn dạy Kim Lai đọc sách, về sau sẽ bái tiên sinh, thi lấy công danh!"
Tất cả mọi người sửng sốt: "Bảo Nha, biết chữ?"
Đúng vậy, nàng lớn lên ở Hầu phủ, biết chữ cũng không có gì lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro